Vì là giao thừa, tất cả người giúp việc đều đã về quê ăn Tết, nhà họ Hoắc cũng chỉ còn lại hai người Hoắc Chí Kiều và Thư Huệ.
Năm nay hai người không ra nước ngoài nữa, chỉ chúc Tết từ xa cho hai ông bà ở nước ngoài.
Thư Huệ và Hoắc Chí Kiều từ buổi sáng đã bắt tay vào làm, Hoắc Chí Kiều học nấu ăn một khoảng thời gian rất dài, cũng miến cưỡng có thể ra tay, ít nhất sủi cảo cũng không còn không đâu vào đâu nữa.
Lúc bọn Thẩm Dũ tới, hai người còn đang tranh luận xem nên gói sủi cảo nhân gì, một nhân bao nhiên cái.
Thư Huệ hiểu rõ về Thẩm Dũ hơn, bình thường cậu thích ăn gì, không thích ăn gì, khẩu vị như thế nào, về cơ bản đều biết.
Ví dụ như Thẩm Dũ ghét rau xanh xanh.
Cho nên cô vô cùng dứt khoát từ chối ý tưởng muốn gói sủi cảo nhân cần tây thịt của Hoắc Chí Kiều.
Nhưng Hoắc Chí Kiều không nghĩ như thế, ông cho đây là chiều hư, không thích ăn là có thể không ăn sao?
Mặc dù lớn rồi, nhưng vẫn đang ở giai đoạn phát triển, bất kể là rau gì cũng phải ăn.
"Bảo sao lâu thế mà thằng bé vẫn gầy như vậy, đều là tại em chiều hư mà ra."
"Anh nói cái gì? Anh còn nhớ lần trước anh cho người giúp việc nghỉ không, kết quả là hộ giữ ấm có đồ ăn anh nấu kia vẫn còn thừa hơn nửa!"
Thẩm Dũ dừng chân, rút tay mình khỏi túi áo Hoắc Duệ.
Có thể do hai người tranh luận quá kịch liệt, đến cả bốn người bọn họ đi vào cũng không phát hiện ra.
"Đây thật sự là cô Thư sao? Sao lại có cảm giác nóng nảy hơn xưa nhiều vậy..." Lục Sơ Hành quen cửa quen nẻo, vừa đổi giày ở cửa xong liền phóng vào bếp, vừa đi vừa than thở: "Bạn cùng bàn, cậu không biết đâu, cô Thư trước kia dịu dáng lắm đó..."
Sợ Hoắc Duệ không vui, hắn còn liếc Hoắc Duệ một cái.
Dù sao trước kia thái độ của đại ca đối với người mẹ kế này luôn là không lạnh không nóng, nói là hận thì cũng chưa đến mức đó.
Trước kia đại ca chỉ hận chú Hoắc.
Chuyện năm đó, mặc dù chú Hoắc vì công việc bận rộn mà không thể ở bên cạnh cô khoảng thời gian cuối cùng của cuộc đời, có thể bọn Lục Sơ Hành đều biết, chú Hoắc cũng vì chuyện đó mà đã tự trách trong một khoảng thời gian dài, khi đó đại ca không muốn quan tâm đến ông nữa, thậm chí mối quan hệ giữa hai người còn có lúc đóng băng, chú Hoắc thường xuyên âm thầm tìm đến bọn họ, rõ ràng là có thể tìm người theo dõi đại ca, nhưng chú Hoắc không làm như vậy.
Chỉ là có thể cho hắn, Vinh Vinh và Niên chó một chút quà nhỏ, để bọn họ nói cho ông biết, đại ca làm gì ở trường, có gây sự với người khác không, có bị ai bắt nạt không, có được giáo viên khen ngợi không.
Mãi cho đến khi lên cấp 3.
Lục Sơ Hành cũng không dám nói cho đại ca.
Sợ chết.
Huống hồ, mặc dù bọn họ cùng nhau lớn lên, cũng không nên dính vào chuyện gia đình nhau.
Thẩm Dũ đi theo Hoắc Duệ đứng ở tủ để giày.
Dép trong nhà đã được chuẩn bị xong, chân Thẩm Dũ nhỏ hơn chân Hoắc Duệ một size, size của dép lại vô cùng vừa vặn.
Rõ ràng là mới mua.
Vào đến nhà liền thấy không còn lạnh nữa, Thẩm Dũ tháo mũ và khăn quàng ra, nhét hết vào trong lòng Hoắc Duệ, chậm chạp đổi giày, chờ Lục Sơ Hành và Thích Vinh đi vào bếp, mới nhỏ giọng nói: "Tôi rất sợ."
Lúc trên đường tới đây, cậu vẫn luôn dựa vào bả vai Hoắc Duệ ngủ, nửa đường tỉnh lại một lần, còn đột nhiên hỏi Hoắc Duệ là có nên đi mua một chút lễ vật ra mắt không.
Đến cả mơ cũng mơ thấy việc gặp phụ huynh.
Thật sự là rất sợ.
Hoắc Duệ cúi đầu, nhìn cậu đá đá dép, đông tác nhìn hơi giống bạn nhỏ không muốn đi nhà trẻ, lề mề đổi giày, chỉ là cậu là đang đổi dép, nhìn cũng không quá tình nguyện.
Mặc dù biểu tình của Thẩm Dũ trên đường đi vô cùng bình tĩnh, thậm chí tối qua trước khi đi ngủ cậu còn làm ba đề thi, nhưng Hoắc Duệ rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của cậu không được đúng lắm.
Vì bình thường một đêm chỉ có thể làm hai đề, hai đề còn phải làm đến nửa đêm.
Thấy Hoắc Duệ không nói gì, Thẩm Dũ lại nhích lại bên người hắn, hôm nay Hoắc Duệ mặc áo choàng dài, vẫn chưa cởi áo choàng dài, vạt áo cũng chưa kéo được, Thẩm Dũ liền nắm lấy vạt áo len bên trong của hắn.
"Em sợ." Cậu lặp lại lần nữa.
Mấy chuyện gặp phụ huynh như thế nào, ai mà không sợ chứ.
Lúc này Hoắc Duệ cũng chịu để ý tới cậu, đưa tay nắm lấy cổ tay cậu, cũng không để ý Thư Huệ và mấy người khác đã đi ra chưa, hơi nghiêng đầu, chụt lên trán Thẩm Dũ một cái.
Đây là một nụ hôn không mang theo chút dục vọng nào, chỉ mang ý nghĩa trấn an.
"Chỉ đi cạnh anh là được rồi." Hoắc Duệ đè giọng nói.
Thẩm Dũ nhắm hai mắt, mí mắt run rẩy, còn chưa kịp nói gì, đã bị giọng oang oang của Lục Sơ Hành cắt ngang.
"Chú Hoắc! Cô Thư! Chúc mừng năm mới!"
"Cô chú đang gói sủi cảo à? Hí hí cháu không biết làm, cháu ra chơi game cùng bọn Vinh Vinh đây!"
"Được, Hành Hành tới rồi, có phải Dũ Dũ cũng tới rồi không?" Là Thư Huệ.
Thư Huệ đã hỏi, Thẩm Dũ cũng không tiện đứng ở tủ giày với Hoắc Duệ nữa, lập tức lùi về phía sau hai bước, giữ khoảng cách nhất định với Hoắc Duệ.
Dù sao thì ở đây cũng có phụ huynh.
Hoắc Duệ cười nhẹ.
Được, lợi dụng xong liền vứt bỏ.
Thư Huệ rửa tay, đẩy vai Hoắc Chí Kiều, ra hiệu cho ông ra ngoài, rồi bà cắt trái cây, lấy đồ uống cho bọn trẻ.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh năm nào cũng theo bố mẹ đến đây, cũng không lạ lẫm, Thẩm Dũ lần đầu tiên tới, mặc dù trước đã ra mắt trên video call rồi, nhưng không bằng mặt đối mặt được, Thư Huệ sợ doạ đứa trẻ này sợ, cũng không dám quá nhiệt tình, chỉ để mấy đứa trẻ ngồi cùng nhau.
Thẩm Dũ dựa vào ghế sofa, ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Cháu chào cô Thư."
Sau đó nhìn Hoắc Chí Kiều đứng cách đó không xa muốn đi ra mà không được đi nói: "Cháu chào chú Hoắc, chúc mừng năm mới ạ."
Hoắc Chí Kiều ho khan một tiếng, xụ mặt gật đầu một cái, chú ý tới hình như Hoắc Duệ liếc mình một cái, sờ mũi một cái, xoay người trở về phòng bếp.
Ngoại hình của Thẩm Dũ có tính lừa tình rất cao, vừa nói xong như vậy, lòng Thư Huệ đã mềm nhũn, cười nói: "Chúc mừng năm mới, nhìn cháu còn gầy hơn lúc video call, các cháu ở đây chơi một lúc nhé, cô và chú Hoắc của các cháu gói sủi cảo, tối ăn sủi cảo nhé, người giúp việc đã về hết rồi, tay nghề của cô chú cũng chỉ tầm tầm thôi, các cháu đừng chê nhé."
Bà vừa nói xong, lại có chút ngứa tay muốn xoa đầu Thẩm Dũ một cái, tay vừa vươn ra, phát hiện ra Hoắc Duệ đang nhìn chằm chằm vào mình, lại rút tay về.
Lục Sơ hành lập tức đặt tay dưới tay bà, quay đầu nhìn Thẩm Dũ: "Tay nghề của cô Thư rất tốt! Bạn cùng bàn, tối nay cậu có lộc ăn đấy!"
Thẩm Dũ gật đầu một cái, cũng không còn sợ như trước nữa, chỉ là không biết nên nói gì.
Hoắc Duệ khẽ cười một tiếng: "Nhìn qua là biết cha tôi làm."
Thư Huệ ho khan một tiếng: "Con nói nhỏ chút, đừng để ông ấy nghe được."
Hoắc Duệ nhìn vào bếp, ồ nhẹ một tiếng.
Thư Huệ biết hắn đang tìm một nấc thang đi xuống vì vừa mới ngăn cản mình sờ đầu Thẩm Dũ, bất đắc dĩ cười một tiếng.
Đứa bé này, bà không cảm thấy có gì cả, dù sao thì khác với nam nữ, sẽ ghen, ừ thì cũng coi là bình thường.
Sợ Thẩm Dũ ngại, Thư Huệ cũng không nói nhiều với bọn họ, chỉ dặn dò mấy câu muốn ăn gì thì có thể ra tủ lạnh lấy, nếu như đói thì có thể nói với cô chú, có thể ăn lót dạ cái gì đó trước.
Thẩm Dũ vâng dạ.
Chờ Thư Huệ đi khỏi, Thẩm Dũ mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi dựa vào Hoắc Duệ.
"Cô ấy rất dịu dàng." Vai hai người kề bên nhau.
Hoắc Duệ ừ một tiếng: "Đói chưa?"
Buổi trưa ăn không được bao nhiêu.
Thẩm Dũ lắc đầu, giờ không còn lo lắng nữa, nhưng lại mệt mỏi.
Mà cậu cũng không tiện ngủ.
Vừa lúc này Lục Sơ Hành lấy điện thoại ra, hét lên: "Bạn cùng bàn, đại ca, vào team không? Em mời lớp phó thể dục rồi!"
Thẩm Dũ giương mắt nhìn Hoắc Duệ một chút: "Ghép team."
Bài tập cũng ngại không mang tới, ngồi không ở đây, thì thà chơi game giết thời gian còn hơn.
Thẩm Dũ chơi, Hoắc Duệ cũng không có lý do gì không gia nhập.
Vì không ảnh hưởng tới học tập, đã lâu rồi không chơi game, cảm giác có chút không quen tay.
Tuy chỉ chơi một ván, gần như có thể lên tay rồi.
Bốn người ngồi ở ghế sofa chơi game mấy tiếng, cho đến khi Thư Huệ và Hoắc Chí Kiều gọi ăn cơm mới quyến luyến bọn họ mới quyến luyến mà kết thúc.
Bữa cơm tối đương nhiên rất phong phú, dù sao cũng là giao thừa, cũng là bữa cơm đoàn viên.
Vì bọn Thẩm Dũ đều là học sinh, Thư Huệ cũng không chuẩn bị rượu, đến cả Hoắc Chí Kiều cũng uống nước ngọt, sợ mấy đứa trẻ thèm uống.
Mặc dù bọn Lục Sơ Hành năm nào cũng tới, nhưng giờ là năm mới, vô cùng vui vẻ.
Hoắc Chí Kiều nâng ly, bên trong là coca, sau đó là Hoắc Duệ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh.
Thẩm Dũ đã lâu lắm rồi chưa được ăn cơm đoàn viên, rõ ràng là không nói gì cả, nhưng đột nhiên lại thấy chóp mũi mình chua xót, chạm ly trên không, âm thanh phát ra lanh lảnh, vành mắt cậu đã bắt đầu đỏ lên.
"Cảm ơn chú Hoắc, chúc mừng năm mới."
Hoắc Chí Kiều nhìn cậu, lộ ra nụ cười vô cùng hoà ái thân cận đầu tiên của tối nay, sau đó lại trợn mắt với con trai mình.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng nói: "Chúc mừng năm mới!"
Sau đó cụng ly cùng Thẩm Dũ và Hoắc Duệ.
Mặc dù là nước ngọt, nhưng dường như bên trong chưa đựng rất nhiều thứ.
Về tình bạn, về tình yêu, về tình thân, về --- của tuổi mười tám khắc cốt ghi tâm.
Thừa dịp mấy người nâng ly, Thư Huệ lại nhét cho mỗi người một bao lì xì, đến lượt Thẩm Dũ, bà chớp mắt nhìn: "Bao lì xì khác thì để bù vào lần gặp mặt sau nhé Dũ Dũ, lần này là tiền mừng tuổi."
Thẩm Dũ biết bà đang nói về cái gì, ngay lập tức mặt đỏ lên.
Chút xíu nước mắt vừa mới trào ra kia lập tức bị nuốt lại.
Hoắc Duệ nhìn cậu một cái, không lên tiếng trợ giúp.
Ừm, quả thật là nên bù vào.
Thẩm Dũ chống đỡ một bữa cơm, chủ yếu là lúc ăn cơm thấy bát cậu vơi đi Hoắc Duệ lập tức gắp đồ ăn cho cậu, như sợ cậu không ăn no.
Mọi người đều đang ở đây, cậu cũng không thể nói thẳng là không ăn.
Cuối cùng chống đỡ không được nữa, huých vào đầu gối Hoắc Duệ dưới gầm bàn một cái, lúc này đối phương mới dừng lại.
Lúc bình thường ép cậu ăn, hắn luôn tìm ra đủ mọi loại lý do, hôm nay thì không được.
Phụ huynh đang ở đây.
Ăn cơm xong, Thẩm Dũ muốn cùng vào rửa bát, bị Thư Huệ từ chối, thuận tiện đuổi cả Hoắc Chí Kiều ở trong bếp ra ngoài, đưa cho bọn họ một bộ bài tây, nói là mấy ngày trước Hoắc Chí Kiều muốn chơi bài, khổ nỗi là không có ai chơi cùng.
Sao lại không có ai chơi cùng chứ.
Chỉ là muốn chơi cùng với mấy đứa trẻ con thôi.
Dù sao thì ngày ba mươi Tết của nhà họ Hoắc, chưa bao giờ náo nhiệt như vậy.
Năm ngoái từ nước ngoài trở về, tâm tình của hai người không tốt, hơn nữa trước đó tâm lý của Thư Huệ có vấn đề, Hoắc Chí Kiều cũng vô cùng phiền muộn.
Cũng chỉ mới từ năm ngoái, hình như mọi thứ đã dần dần thay đổi.
Lục Sơ Hành là người đầu tiên đồng ý: "Không phải chứ chú Hoắc, trước đó bọn cháu đã nói rồi, không phải vì chú là bậc trưởng bối mà nhường chú đâu!"
Hoắc Chí Kiều xụ mặt: "Biết rồi, cũng không cần các cháu phải nhường."
Ông liếc mắt về phía Thẩm Dũ.
Thẩm Dũ đang nghiêng đầu nói gì đó với Hoắc Duệ, Lục Sơ Hành và Thích Vinh cũng ngồi xuống, mà hai người này vẫn chưa nói gì.
Hoắc Chí Kiều ho khan.
Thẩm Dũ im lặng một lúc: "Cậu đi nhanh đi, tôi thật sự không biết chơi mà."
Hoắc Duệ liền ghé vào tai cậu, Thẩm Dũ sợ Hoắc Chí Kiều không thích, còn né sang bên cạnh.
Hoắc Duệ khẽ hừ một tiếng, không đồng ý.
Hoắc Chí Kiều đoán chừng đã nhận ra, "Không chơi với thằng nhãi kia!"
Hoắc Duệ hơi nâng mí mắt lên: "Con cũng không chơi với người đâu."
Thẩm Dũ bị đẩy lên.
Không phải vì xấu hổ hay căng thẳng, mà cậu thực sự không biết chơi bài.
Ở ván đầu tiên, bài của Thẩm Dũ không đẹp lắm, không biết xếp sảnh là gì, cũng chỉ biết dựa vào bản năng mà xếp bài, Lục Sơ Hành là chủ, cậu là
cánh dưới của Lục Sơ Hành, đánh hết các lá quan trọng đi.
Hoắc Chí Kiều quả thực không nhìn nổi nữa, chỉ con trai bên cạnh đang xem kịch vui: "Con vào dạy Thẩm Dũ chơi đi."
"Muốn dạy không?" Hoắc Duệ vừa nói, vừa kéo cái ghế, ngồi cạnh Thẩm Dũ.
Vì sợ lộ bài, hai người tụ vào một chỗ xì xào bàn tán, Hoắc Chí Kiều ngồi ở cánh dưới Thẩm Dũ mặt sa sầm liếc sang mấy lần.
Lão già như ông vẫn còn ở đây, vậy mà con trai cũng không biết kín đáo gì cả.
Với sự hướng dẫn của Hoắc Duệ, Thẩm Dũ cũng hiểu ra rất nhiều, đem những gì Hoắc Duệ đã nói cho cậu, lột hết mấy lá bài chủ chốt của Lục Sơ Hành.
Đến mức hắn xì khói: "Không được không được, dạy cũng dạy rồi, dạy như vậy là đủ rồi, không cho phép nhắc bài nữa."
Thẩm Dũ cũng có chút ngượng ngùng.
Dù sao tiền trên bàn của Lục Sơ Hành ít như vậy, sắp hết rồi.
Về sau là tự Thẩm Dũ đánh.
Nhưng cậu lên tay rất nhanh, không biết có phải do gần đây làm toán nhiều không, có lúc còn có thể tính bài của mấy người khác.
Hoắc Duệ vẫn ngồi bên cạnh im lặng nhìn cậu.
Thư Huệ dọn dẹp xong đi ra, cũng xem bọn họ đánh.
Lúc đầu còn tương đối yên lặng, mấy ván sau, đều là tiếng cãi vã của Lục Sơ Hành, Thích Vinh thậm chí cả Hoắc Chí Kiều.
Thẩm Dũ thỉnh thoáng nói mấy câu cảm tưởng.
Chọc cho Thư Huệ ở bên cạnh cười không ngớt.
Bên ngoài ánh trắng sáng trong, bên trong tiếng cười đầy ắp.
Thời gian đánh bài trôi qua rất nhanh.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài nhà vang lên tiếng đốt pháo