Đầu tháng 9, mùa tựu trường.
Chuông báo thức ở đầu giường đã kêu không biết bao nhiêu lần, Thẩm Dũ bực bội vùi đầu vào trong chăn, theo thói quen chui vào trong lòng người bên cạnh, tìm kiếm hơi ấm quen thuộc, tay cậu với sang, sờ được mấy múi cơ bụng rắn chắc, mới hài lòng nhắm cặp mắt không có cách nào mở ra lại, đầu chui chui vào người đối phương, vừa buồn ngủ vừa mơ màng nói: "Anh, tắt chuông đi..."
Nói xong, cậu lại lăn ra ngủ như chết.
Hoắc Duệ ừ một tiếng, đưa tay với lấy điện thoại di động ở đầu giường, tiện tay tắt luôn chuông báo thức, cúi đầu hôn lên trán người trong lòng một cái.
Hắn cũng rất buồn ngủ.
Tối hôm qua chơi game cùng bọn Lục Sơ Hành muộn quá, mãi đến rạng sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Nhưng kì nghỉ hè dài nhất đời học sinh đã trôi qua.
Hôm nay là ngày tựu trường của Thẩm Dũ.
Thành tích thi đại học của Thẩm Dũ rất tốt, Hoắc Duệ ghi danh vào đại học B, cậu nộp luôn vào đại học Z cạnh trường đại học B, đại học Z cũng coi như là một trường đại học có tiếng trong nước, chủ yếu vẫn là hai trường đại học này không cách nhau quá xa.
Ngày tựu trường của đại học B muộn hơn đại học Z hai ngày, hôm nay hắn đưa Thẩm Dũ đi báo danh trước.
Lúc còn chưa đi học, Thư Huệ đã sắp xếp cho hai người một căn hộ ở gần trường.
Không cần phải mua, ở gần đó có cái chung cư nhà họ Hoắc, ban đầu Hoắc Chí Kiều sợ Hoắc Duệ sẽ thi toàn quốc ở đây, dứt khoát giữ lại nguyên một tầng không bán ra, giờ để cho hai người tự chọn một căn tuỳ thích, còn thừa lại sẽ bán đi.
Lúc nghe Thư Huệ nói chuyện này, mặc dù đã là người một nhà, nhưng Thẩm Dũ vẫn không kìm được mà than "người có tiền thật độc ác" trong lòng.
Hoắc Duệ thì không có cảm giác gì.
Căn hộ cũng không quá lớn, ba phòng ngủ hai phòng khách, nếu bọn Lục Sơ Hành muốn qua chơi cũng có chỗ để ở.
Lục Sơ Hành và Thích Vinh học ở trường đại học thành phố, cũng chỉ cách bọn họ mấy khu.
Hai người cũng không học cùng trường.
Lúc đăng kí vào đại học, Lục Sơ Hành sống chết chọn chuyên ngành IT, không thèm suy nghĩ một chút đến đống tóc trên đầu mình.
Thành tích thi đại học của hắn cũng không tệ, mẹ Lục cũng không có nguyện vọng gì khác, con trai muốn học cái gì thì cho nó học cái đấy.
Thích Vinh thì khác, vâng lời gia đình, học chuyên ngành tài chính.
Lúc Hoắc Duệ đi xuống giường, Thẩm Dũ vẫn còn đang ngủ.
Chắc là cảm thấy nóng, một chiếc chân trắng nõn thò ra ngoài, đè lên chăn.
Eo nhỏ cũng lộ hoàn toàn trong không khí.
Trắng đến chói mắt.
Hoắc Duệ nhìn lướt qua.
Thu tầm mắt lại, sau đó nhăn nhó tiến vào phòng vệ sinh.
Hoắc Duệ xả nước lạnh xong đi ra, Thẩm Dũ lại đổi một tư thế ngủ khác, có lẽ là không có hơi ấm ở bên cạnh, cậu dứt khoát nằm ngửa ra, hai chân đều thò ra ngoài chăn, tuỳ tiện tạo thành hình chữ bát.
Áo ngủ bị xốc lên đến tận nách.
Hoắc Duệ nhìn chằm chằm một lúc, giúp cậu đắp chăn ngay ngắn lại, tắt điều hoà đi, sau đó ra khỏi phòng ngủ.
Đồ ăn sáng là nếp cẩm được ngâm từ tối qua cộng thêm dưa chua Thư Huệ làm từ trước, thêm một quả trứng chần nước sôi rán.
Sau một kì nghỉ hè, tài nghệ nấu nướng của Hoắc Duệ đã rèn luyện rất tốt.
Lúc hai người ở nhà, Thẩm Dũ sẽ lười biếng, thường xuyên không nấu cơm.
Việc nấu cơm này lại rơi trên đầu đại thiếu gia trước kia chưa từng vào phòng bếp bao giờ.
Hoắc Duệ bỏ gạo nếp cẩm vào nồi cơm điện, bấm nút, sau đó trở về phòng.
Người trên giường lại đổi tư thế, chuyển từ nằm ngửa sang nằm sấp.
Hoắc Duệ liếm khoé môi một cái.
Sau đó tiến đến, cầm mắt cá chân của Thẩm Dũ, nhét vào trong chăn.
Dường như cảm nhận được có người chạm vào mình, Thẩm Dũ không vừa lòng đá đá chân.
Chăn lại bị trượt xuống.
Lúc này Hoắc Duệ không đi ra ngoài như vừa nãy nữa, mà cúi người, tay phải nâng gáy Thẩm Dũ lên, cúi đầu khẽ cắn lên khoé môi Thẩm Dũ.
Đối phương không những không né tránh, lại quen thuộc sáp lại gần.
Hoắc Duệ cúi đầu xuống, dùng tư thế này để đỡ người đứng lên, Thẩm Dũ cũng thuận theo, mặc dù mắt vẫn còn nhắm, nhưng thân thể lại vô cùng thành thật dựa lên người hắn, đầu đặt lên bả vai Hoắc Duệ, nỉ non hai tiếng: "Mấy giờ rồi..."
Hoắc Duệ ngoắc hai chân của cậu lên hông của mình, tay phải nâng bắp đùi của cậu để bế người lên, hôn một cái lên cổ cậu: "Chín giờ."
Thẩm Dũ ồ một tiếng, đề phòng bản thân bị ngã, ôm thật chặt cổ Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ cắn lên cổ cậu một cái cười khúc khích: "Dậy thôi, mười giờ phải đến trường."
Thẩm Dũ lại ưm một tiếng, dáng vẻ rõ ràng là em vẫn chưa tỉnh.
Cậu để mặc Hoắc Duệ ôm vào phòng vệ sinh, thả lên bồn rửa tay, nhắm hai mắt nhận lấy bàn chải đánh răng đã được Hoắc Duệ bóp kem đánh răng.
"Đừng để rơi lên người." Hoắc Duệ chỉnh độ ấm của nước.
Thẩm Dũ ngậm bàn chải đánh răng trong miệng ậm ờ nói: "Biết rồi."
Cậu quả thực quá buồn ngủ.
Chải răng qua loa mới hé mắt một xíu, mắt vẫn mơ mơ màng màng.
Tiếng nước vẫn đang chảy.
Hoắc Duệ đã đi ra ngoài tiếp tục làm bữa sáng.
Thẩm Dũ vào phòng tắm.
Tắm qua rất nhanh.
Lúc ra ngoài cậu mặc chiếc áo T-shirt sạch sẽ Hoắc Duệ đã đặt ở đó, vóc dáng hai người có chút chênh lệch, cậu mặc áo của Hoắc Duệ rộng thùng thình.
"Thư báo trúng tuyển của em đâu?" Thẩm Dũ vẫn hơi buồn ngủ, vừa dùng đũa đâm vào quả trứng, vừa lục cặp sách ở bên cạnh.
Hoắc Duệ hừ một tiếng: "Trong túi của anh."
Thẩm Dũ không tìm nữa.
Một chân cậu bò lên ghế, tư thế này mới có thể hôn người đối diện.
Trao đổi một nụ hôn phớt qua với đối phương xong, Thẩm Dũ mới bắt đầu ăn trứng.
Trước kia cậu ghét trứng chần nước sôi như thế này.
Nhưng Hoắc Duệ vẫn kia trì làm món chăm sóc dạ dày này, sáng nào cũng một quả, không bữa nào bỏ sót.
Thẩm Dũ ban đầu ăn rất chậm.
Dưới đáy bàn, chân Thẩm Dũ còn chầm chậm đạp chân Hoắc Duệ.
Mãi đến khi chuông báo thức của điện thoại vang lên lần nữa.
Thẩm Dũ cầm điện thoại đang đặt trên bàn lên: "Mười giờ rồi!"
Hoắc Duệ lại lừa cậu!
Hoắc Duệ cũng không bất ngờ, ừ một tiếng: "Đừng vội."
Thẩm Dũ vuốt cuốt mái tóc khi nãy tắm bị dội ướt: "Chỉ ăn một nửa bát cháo được không, anh----"
Hoắc Duệ mặt không cảm giác, giương mắt: "Không được."
Thẩm Dũ vểnh môi, chân lại đạp người đối diện hai cái, lúc này mới hả giận.
Cậu ghét ăn cháo.
Hết lần này đến lần khác ăn những thứ tốt cho dạ dày này.
Lúc ra cửa, đã mười rưỡi.
Lúc này đến trường, chắc vẫn còn kịp giờ ăn trưa, hi vọng báo danh ở chỗ giáo viên xong là có thể dời đi sớm.
Nếu không còn phải chờ đến chiều.
Nghỉ hè, hai người đều học lái xe.
Nhưng Thẩm Dũ không học được.
Mặc dù lúc học lái không có vấn đề gì, nhưng đến lúc lên đường thật, hai tay cậu bắt đầu run rẩy, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh kiếp trước Hoắc Duệ ôm chặt mình ở trong lòng.
Không thể xua tan.
Thi không qua được, không lấy được bằng lái.
Việc lái xe lại rơi xuống đầu Hoắc Duệ.
Lúc hai người tới đại học Z, đã gần mười một giờ, mặc dù không xa, nhưng vận khí không tốt, đi toàn gặp phải đèn đỏ.
Chắc vì là ngày nhập học đầu tiên, chỗ đỗ xe bên ngoài đại học Z gần như chật kín.
Có nhiều xe taxi, có thể nhìn ra được, có nhiều sinh viên tự tới nhập học.
Tìm chỗ đỗ xe phải mất một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể đỗ ở ở hầm đỗ xe của siêu thị tương đối xa, sau đó đi bộ vào.
Cũng may Thẩm Dũ không mang theo hành lý.
Bầu không khí của đại học và trung học phổ thông khác nhau hoàn toàn.
Thẩm Dũ vừa đi vào trường đã cảm nhận được.
Mặc dù lúc này tới báo danh đã tương đối muộn, nhưng còn rất nhiều người cũng đi muộn như bọn họ, chắc là vì nhiều người từ vùng khác tới.
Ở cổng trường có đàn anh đàn chị phụ trách đón chào sinh viên mới, nhìn thấy sinh viên mới đến đã vô cùng nhiệt tình tiến đến, hỏi có cần giúp gì không.
Không ít người kép theo va li nặng nề.
Ngày nóng nực của tháng 9, có tân sinh viên ngồi trên va li nghỉ ngơi dưới thân cây đại thụ.
"Hai em có cần giúp gì không? " Thẩm Dũ đang nghiêng đầu nói chuyện với Hoắc Duệ, đã bị mấy đàn chị với phù hiệu tình nguyện viên trên áo cản đường.
Phía sau đàn chị này còn một đám đàn chị nữa nhìn bọn họ, một lúc sau cũng tới bàn luận.
"Không cần đâu, cảm ơn chị ạ." Thẩm Dũ cười một tiếng, trước đó cậu đã tải bản đồ trên trang trường xuống rồi in ra, hơn nữa nếu cậu không biết đường, Hoắc Duệ cũng có thể biết.
Huống hồ để mấy chị gái này dẫn đường, hỗ trợ, cậu cũng ngại.
Đàn chị liếc nhìn Hoắc Duệ.
Hôm nay Hoắc Duệ mặc một chiếc áo sơ mi đen, vẻ mặt còn có chút lạnh lùng, dường như không quá vui vẻ với cảnh tượng vô cùng ồn ào này, ánh mắt cũng không thèm nhìn đàn chị.
Cả người lộ ra cảnh báo người sống chớ động.
Nhưng đàn chị này lại là người chưa từng trải qua thất bại.
"Đàn em có thể add Wechat được không?"
Thẩm Dũ còn chưa kịp từ chối, Hoắc Duệ đã nắm lấy cổ tay cậu: "Không, bọn tôi không có Wechat."
Nói xong, hắn kéo người đi tiếp.
Biển chỉ dẫn chỗ báo danh rất rõ ràng, cũng không cần ai phải dẫn đường.
Néo người về phía trước mấy bước, Hoắc Duệ mới buông lỏng tay.
Thẩm Dũ bất đắc dĩ cười: "Không cần phải dữ như thế."
Hoắc Duệ hừ lạnh một tiếng.
Thẩm Dũ