Kì nghỉ đông ở đại học được nghỉ sớm hơn trung học.
Thi cuối kì xong, Thẩm Dũ thu dọn đồ đạc để chuẩn bị về nhà, tạm thời thì chưa về Văn Thành, Hoắc Duệ vẫn đang chuẩn bị cho thi cuối kì, đại học B cho nghỉ đông cùng thời điểm với các trường trung học.
Thẩm Dũ và bọn Lục Sơ Hành không chỉ cảm thán một lần, Hoắc Duệ lúc ở trung học như đang đi nhà trẻ vậy, lên đại học, mới khiến cho hắn cảm nhận được sự vất vả của học hành mà bọn họ đã trải qua.
Hai bạn cùng phòng ở thành phố này hôm qua thi xong đã xách đít về nhà luôn, Hà Nguyên và Lâm Nhiên vẫn chưa về, hai người đang ăn chung một phần ma lạt thang*.
* là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc
"Học kì sau cậu không ở kí túc nữa à?" Hà Nguyên bị cay mà miệng đỏ bừng, nói cũng không rõ.
Thẩm Dũ gật đầu một cái: "Ừ, vốn là tôi có nhà riêng ở bên ngoài mà."
Đồ của cậu đang thu xếp hơi nhiều, nên giờ vẫn ở lại.
Lâm Nhiên hít mũi một cái, nước mắt giàn giụa: "Oa...!Sướng thế, ở cùng...!cùng với bạn gái cậu hả?"
Nửa học kì sau, mọi người đã miễn dịch với chuyện Thẩm Dũ có người yêu.
Lâm Nhiên hỏi một câu, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó: "Đm, nhà riêng á?"
Không đợi Thẩm Dũ trả lời, hắn đã nhỏ giọng nói thầm: "Người có tiền thật độc ác."
Thẩm Dũ bật cười: "Cũng không coi là vậy được."
Dù sao thì nhà cũng không phải là cậu bỏ tiền ra mua, tiền tiết kiệm của cậu bây giờ còn chưa đủ để mua một các phòng vệ sinh.
Lâm Nhiên khoát tay một cái, nhét viên xiên vào miệng, nói không rõ ràng: "Cậu được đấy, đừng nói nữa."
"Có điều anh em không thể không nhắc nhở cậu, mặc dù ở với bạn gái, nhưng vẫn phải chuẩn bị kĩ các biện pháp an toàn đấy nhá."
"Cả ngày cậu chỉ nghĩ cái quần gì trong đầu đấy hả?" Hà Nguyên đạp hắn một cái: "Mặc dù đề tài này rất phiền toái với FA như bọn tôi, nhưng không thể không nói, phải cẩn thận đấy."
"Mấy ngày trước tôi còn thấy bà chị trong hội sinh viên nói, có một đàn chị ăn cơm trước kẻng rồi có bầu, đến bằng tốt nghiệp cũng không lấy được, chỉ có thể về nhà sinh con." Hà Nguyên nghĩ ngợi, quay đầu nhìn Thẩm Dũ một cái.
Động tác đóng vali của Thẩm Dũ dừng lại.
Những lời này trong kí túc xá nam thật ra thì cũng được coi là bình thường, huống hồ hai người này lo cho cậu.
Chỉ là...!
Thẩm Dũ cảm thấy tai mình đang dần dần nóng lên, cậu im lặng một lúc, cũng không phản bác lại: "Được, cảm ơn các cậu đã nhắc nhở."
Cậu và Hoắc Duệ thì ai có thể có bầu được chứ.
Lâm Nhiên thấy cậu đỏ mặt xấu hổ, nghĩ đến một chuyện khác: "Không phải hai người...!vẫn chưa...?"
Lâm Nhiên giơ hai ngón tay lên ngoắc ngoắc mấy cái vào nhau.
Động tác vô cùng sinh động.
Thẩm Dũ cứng họng.
Hà Nguyên cũng khiếp sợ.
Đã nửa học kì rồi, gần như cuối tuần nào Thẩm Dũ cũng sẽ đi ra ngoài với người yêu, cũng có lúc đêm không trở lại phòng.
Hà Nguyên rơi vào trầm tư, Thẩm Dũ có phải là không được không.
Nhưng mà chuyện này động chạm đến lòng tự ái của một thằng đàn ông, hắn vỗ vai Lâm Nhiên một cái: "Ăn nhanh đi! Không nguội hết bây giờ!"
"Chà, mùa đông ăn ma lạt thang thật thích!"
Thẩm Dũ: "..."
Cậu không muốn giải thích lắm.
Đến cuối cùng cậu cũng không giải thích, cũng không nhất thiết phải giải thích.
Vào mấy ngày thi cuối kì, Hoắc Duệ bận bịu hơn bình thường, vì đang thi nên Thẩm Dũ cũng không đến đại học B quấy rầy việc học của hắn, cậu ra ngoài trường tìm việc làm thêm một tuần.
Thời gian kết thúc vừa khít với thời gian nghỉ lễ của Hoắc Duệ.
"Buổi tối muốn ăn gì không? Thư Huệ điều chỉnh camera một chút.
Thẩm Dũ giơ điện thoại lên: "Bánh ngô* ạ."
* 玉米烙
Cậu liếc Hoắc Duệ đang lái xe một cái.
Trước Hoắc Duệ đã đề cập tới một lần rồi, nhưng hai người đều bận rộn chuẩn bị cho kì thi, nên vẫn chưa kịp làm.
Thư Huệ gật đầu: "Được, sao đột nhiên lại thích ăn ngọt rồi? Dì mua cho con một con gà, đã hầm ở trong nồi, chú Hoắc của con nói con thích ăn sườn nên cũng mua cho con rồi, chờ đến tối ông ấy làm cho con."
"Dì còn mua rau nữa, đừng có kén ăn, con nhìn con kìa, mới ra ngoài nửa năm mà đã gầy đi rồi."
Thẩm Dũ sờ sờ mặt: "Không phải chứ, trên con soi gương thấy béo lên mà?"
Thư Duệ ai nha một tiếng: "Không phải gầy đi nhiều sao?"
Thẩm Dũ cười: "Không gầy mà, con tăng lên mấy cân rồi, thật đó, không tin dì hỏi Hoắc Duệ xem."
Hoắc Duệ từ nãy đến giờ không để ý tới giờ mới khẽ hừ một tiếng: "Vâng, dì mau thêm rau đi ạ."
Thẩm Dũ: "..."
Hoắc Duệ nói tiếp: "Ở đây em ấy không ăn rau."
Thư Huệ nghe được bắt đầu khuyên bảo: "Sao lại không chịu ăn rau chứ? Phải ăn rau mới đủ chất được."
Thẩm Dũ: "..." Cậu tức đến ngứa răng.
Giảng giải xong cho Thẩm Dũ, Thư Huệ lại nói: "Duệ Duệ cũng gầy đi rồi! Cha con làm cho con một chiếc bánh gato bảo là bù cho sinh nhật vừa rồi con không thể về nhà được!"
Thẩm Dũ rất phối hợp mà tỏ vẻ ngạc nhiên, vỗ tay.
Không cần đoán cũng biết, Hoắc Chí Kiều chắc chắn là đang núp ở sau ống kính.
Hoắc Duệ im lặng một lúc, mới bất đắc dĩ nhếch mép một cái: "Biết rồi."
Thư Huệ cười.
Hoắc Duệ đang lái xe, cũng không nên phân tâm, Thẩm Dũ và Thư Huệ hàn huyên một lúc rồi mới tắt video.
Cậu dán mặt lên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn cảnh vật lướt qua ngoài cửa sổ, thời tiết không đẹp lắm, nhiều mây, cũng không có mặt trời.
Nhưng tâm tình cậu rất tốt.
Sắp đến Tết rồi.
Khi về đến nhà, Thư Huệ và Hoắc Chí Kiều đã chuẩn bị xong đồ ăn.
Lâu lắm rồi không gặp, Thư Huệ kéo Thẩm Dũ lại ân cần hỏi han một lúc lâu, mãi đến khi sắc mặt Hoắc Duệ đen như đít nồi mới chịu thả người ra.
Ăn cơm xong không bao lâu, Lục Sơ Hành gọi video tới.
"Bạn cùng bàn!!!" Lục Sơ Hành và Thích Vinh đang ở cạnh nhau, chắc là đang ở nhà Lục Sơ Hành.
Nửa năm nay, quả thật Lục Sơ Hành không phụ bản thân mình, tóc đã ít hơn một chút, nhưng không ảnh hưởng tới tổng thể lắm, chủ yếu nhất là hắn gầy hơn hồi học trung học nhiều, người nhìn cũng thanh tú hơn rất nhiều.
Với điều kiện là hắn không mở mồm ra nói.
Thẩm Dũ ừ một tiếng, Lục Sơ Hành nói tiếp: "Đại ca đâu?"
"Đi tắm rồi."
Nghe vậy, Lục Sơ Hành nhìn chằm chằm vào phía sau lưng Thẩm Dũ.
Phòng Thẩm Dũ đang ở là Thư Huệ sắp xếp riêng cho cậu, cậu chỉnh ống kính xa ra, vừa vặn có thể nhìn thấy cửa phòng tắm.
Lục Sơ Hành nhìn chòng chọc một lúc, cảm thấy có gì đó không đúng: "Phòng tắm không có người mà."
Thẩm Dũ: "...Anh ấy ở phòng mình."
Lục Sơ Hành lắc đầu, chậc chậc mấy tiếng: "Không phải chứ, hai người đã ở chung rồi, về nhà cũng kiêng kị như vậy sao?"
"Cô chú chắc chắn sẽ không ngại đâu, tôi nhớ là phòng ở nhà đại ca cách âm tốt lắm...!Á á á á, Vinh Vinh, sao mày đạp tao!"
Thích Vinh liếc mắt: "Mày lắm mồm quá, lát nữa đại ca nghe được thì mày chết chắc."
Thẩm Dũ: "..." Cậu chỉ muốn lựa chọn im miệng.
Sao mà lên đại học rồi mọi người ai cũng để ý mấy chuyện này như vậy.
Trước kia cậu còn lo bọn Lục Sơ Hành sẽ không thích quan hệ của cậu và Hoắc Duệ lắm, giờ xem ra cậu đã nghĩ quá nhiều rồi.
Lục Sơ Hành bóp cổ Thích Vinh, tiếp tục lải nhải: "Bạn cùng bàn à, giới thiệu cho tôi nhãn hiệu nào đó đi?"
Thẩm Dũ không phản ứng kịp.
Lục Sơ Hành: "Cái ấy ấy đấy, cái nào ngon ngon ấy."
Phải nửa phút sau, Thẩm Dũ: "...!Chưa dùng bao giờ."
Lục Sơ Hành kinh ngạc: "Vậy không được rồi, đại ca sao lại hành động như mấy thằng rác rưởi như thế chứ! Đm! Phải sử dụng biện pháp an toàn!"
Thích Vinh cũng kinh ngạc, lúc này hắn cũng không ngăn Lục Sơ Hành lại nữa.
Thẩm Dũ yên lặng, lát sau mới đỏ mặt: "Ý tôi là bọn tôi vẫn chưa ấy..."
Lục Sơ Hành và Thích Vinh mãi mới phản ứng lại được, Lục Sơ Hành lập tức nhảy lên: "Đại ca có phải là không được rồi không!"
Vừa dứt lời, một bàn tay từ phía sau lưng Thẩm Dũ với tới, bộp một cái chấm dứt cuộc nói chuyện video.
Thẩm Dũ không nghe thấy tiếng hắn đi vào, cũng sợ hết hồn, cúi đầu đỏ mặt: "Anh tắm xong rồi à?"
Vừa bị bọn Lục Sơ Hành nói như vậy, giờ cậu không có cách nào nhìn thẳng vào Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ ừ một tiếng, tóc hắn vẫn chưa khô, nước chảy xuống cổ, vì trong nhà mở máy sưởi, cũng không cần sợ lạnh, hắn chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng.
"Em không tắm à?"
Thẩm Dũ a một tiếng, cầm lấy quần áo ngủ ở bên cạnh đi vào phòng tắm.
Ở nhà quả thật là hai người không ở một phòng, nhưng Thư Huệ và Hoắc Chí Kiều cũng không thèm để ý, thậm chí mỗi lần dọn dẹp cũng chỉ quét dọn phòng của cậu, phòng Hoắc Duệ thì để hắn về tự dọn.
Bị bọn Lục Sơ Hành nói đến như vậy, lúc tắm rửa, tâm trạng Thẩm Dũ có chút không yên.
Cậu không hề kháng cự loại chuyện này, nếu như Hoắc Duệ yêu cầu, cậu chắc chắn không có cách nào để từ chối.
Hai người cũng thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, nhưng cũng chỉ dừng lại ở giúp đỡ nhau.
Đều là đàn ông với nhau, hai người đều hiểu nhu cầu của đối phương.
Nhưng mỗi lần bước chân vào cửa, Hoắc Duệ sẽ khắc chế.
Cũng không phải là không được như Lục Sơ Hành nói.
Chờ Thẩm Dũ đi vào phòng tắm, Hoắc Duệ mới sầm mặt mở điện thoại của Thẩm Dũ ra.
Hắn tìm được wechat của Lục Sơ Hành, nhanh chóng kéo Lục Sơ Hành vào danh sách đen.
Tắm xong đi ra, tâm tình Thẩm Dũ ổn định hơn rất nhiều.
Hoắc Duệ ở laptop làm tài liệu, Thẩm Dũ đứng sau lưng hắn quét mắt nhìn: "Là tài liệu của công ty chú sao?"
Hoắc Duệ ừ một tiếng: "Lại đây."
Hắn nhìn xuống phần dưới của mình, để Thẩm Dũ ngồi trên đùi hắn.
Hai chàng trai ngồi chung một chỗ có chút trật chội, nhưng hai người không cảm thấy tư thế này có gì không đúng cả, ngồi quen rồi.
Hoắc Duệ đặt một tay lên chiếc khăn lau đầu của Thẩm Dũ, giúp cậu lau tóc, vừa giải thích cho cậu: "Đây là báo cáo tháng trước của chi nhánh công ty."
Trí nhớ kiếp trước vẫn còn sót lại trong đầu Thẩm Dũ, cậu gật đầu nhưng lại có chút đau lòng: "Sao đã bắt đầu phải đọc những thứ này rồi thế?"
"Việc học hành ở trường anh bận rộn như vậy..."
Cậu có chút hối hận vì để cho Hoắc Duệ thi vào khoa Toán.
Hoắc Duệ nghe giọng cậu không đúng lắm, hôn lên tai cậu một cái: "Chưa bắt đầu gì đâu, anh chỉ xem một chút thôi."
"Trường em đến năm ba học kì sau là phải đi thực tập rồi phải không?"
Thẩm Dũ nghĩ, đúng là cậu có nghe mấy anh chị nói về chuyện này, nhưng không phải chuyện ngành nào cũng đi thực tập sớm như vậy.
Còn phải dựa vào sự sắp xếp của giáo viên nữa.
"Vẫn còn sớm mà, hơn hai năm nữa." Thẩm Dũ điều chỉnh tư thế một chút, vừa mới cử động, cậu đã cảm thấy có cái gì đó đang chọc vào phía sau mình.
Thẩm Dũ: "..."
"Sao anh..."
Hoắc Duệ cười hừ một tiếng: "Nãy không phải em nói anh không được sao?"
Tai Thẩm Dũ nóng lên, cậu ấp úng: "...Không phải em nói mà..."
Cậu vừa dứt lời, Hoắc Duệ đã đưa tay nắm lấy gáy cậu, lòng bàn tay áp lên gò má cậu, kéo cậu lại gần mình hơn.
Hai người hôn môi trong tư thế này.
Thẩm Dũ không chống đỡ được khi bị hắn hôn, cuối cùng chỉ có thể quay người ôm lấy cổ hắn: "Đừng ở đây."
Hoắc Duệ ừ một tiếng, không buông lỏng cậu ra, khắc chế hôn lên trán cậu một cái: "Anh đi xả nước."
Thẩm Dũ vẫn hơi choáng váng, áo ngủ của cậu toán loạn, đã được vén lên đến nách.
Hơi thở của hai người đều không ổn.
Hoắc Duệ nói đi xả nước đúng là đi xả nước.
Thẩm Dũ nhìn hắn rời đi, trong lòng xuất hiện một sự mất mát khó hiểu.
...!
Tết năm nay, một tháng trước hai người họ đã hẹn bọn Lục Sơ Hành đi đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Thư Huệ và Hoắc Chí Kiều cũng để bọn họ tuỳ hứng, tiểu bối về nhà hai ngày là đủ rồi, cũng không quấy rầy thế giới hai người của bọn họ.
Ngày hai mươi tám đó, năm ngày tụ tập ở cửa nhà Hoắc Duệ.
Thích Vinh đã lấy được bằng lái xe, Lục Sơ Hành, Tống Dương ngồi xe hắn.
Nói tạm biệt với Thư Huệ xong, đoàn người xuất phát tới khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.
Hồi còn học trung học, Lục Sơ Hành ồn ào muốn kì nghỉ động đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng chơi Tết, nhưng lúc đó học hành bận rộn, mãi không thể thực hiện được, không nghĩ là lại kéo dài tới học đại học.
Nơi này là của nhà họ Hoắc, chiếm diện tích cực lớn, cũng là một nơi tương đối nổi tiếng.
Vì nơi đó hoàn cảnh, cơ sở vật chất tốt, giá cả cũng hợp lí.
Tết những năm trước cũng khá đông người tới, nhưng Tết năm nay đóng cửa một khu, là Hoắc Chí Kiều giữa lại cho đám tiểu bối.
Quản lý bên kia đã sớm chào hỏi với bọn họ, cũng đã sắp xếp phòng xong xuôi.
"Lâu lắm không tới đây, có cảm giác