Đơn đăng kí chưa đặt xuống mặt bàn, đã bị Hoắc Duệ cầm lấy.
Tống Dương sững sờ một chút, vừa muốn nói chuyện, lại bị Hoắc Duệ quay đầu lạnh lùng nhìn, liền nuốt lời muốn nói lại, xoay người đến bàn ba bàn bốn phát đơn đăng kí.
"Đại ca, anh tỉnh rồi hả?" Lục Sơ Hành ngả người, vặn vặn cánh tay: "Đăng kí sao giờ đại ca?"
Hoắc Duệ mở mắt, tầm mắt đặt lên người Thẩm Dũ, đối phương còn chưa tỉnh, hắn lấy áo khoác trên người Thẩm Dũ xuống, ném trả lại cho Lục Sơ Hành.
Lục Sơ Hành hận không được muốn quỳ xuống.
Bạn cùng bàn của đại ca khi ngủ sợ lạnh, đại ca không mang áo của mình bên lấy áo của hắn khoác cho bạn cùng bàn, thiên lý ở đâu.
Hoắc Duệ cúi đầu nhìn đơn đăng kí: "Không có hứng thú."
"Nhưng chỉ có vận động viên mới có thể không bị nhốt trong lớp học, cái quy định dở hơi năm nay, còn gì mà thi toàn tỉnh, cũng không phải là năm cuối, chúng ta mới là mèo con năm hai thôi mà!" Lục Sơ Hành mặt đầy giận dữ bất bình.
"Liên quan đến mày không?" Hoắc Duệ rủ mắt nhìn tờ đơn.
"Cái gì liên quan đến em ạ?"
"Là nói, thi toàn tỉnh có không có liên quan đến chúng ta---" Thích Vinh giải thích: "Dù sao thì chúng ta cũng là những người đứng hạng chót mà."
"Cho dù không liên quan, cũng là két tụt thành tích trung bình của lớp."
Lục Sơ Hành: "..."
Cảm giác như mình vừa bị khinh bỉ.
Tiết thứ hai là giờ ra chơi, lớp học ồn ào hơn so với lúc bình thường một chút.
Thẩm Dũ mơ mơ màng màng, trong người lúc nóng lúc lạnh, vừa tỉnh lại, nghe thấy tiếng oán hận của Lục Sơ Hành.
Mũi không còn bị tắc nữa, trận ốm này đến nhanh mà đi cũng nhanh, cậu liếc nhìn hai tay mình, hình như vẫn còn hơi ấm ở trong mộng.
Thiếu chút nữa thì nghĩ rằng mình chưa tỉnh lại.
Cũng không biết rốt cuộc thì bên nào là mơ, bên nào là thực.
"Bạn cùng bàn! Cậu tỉnh lại rồi! Tới đây xem đăng ký cái gì?" Lục Sơ Hành bị đại ca đả kích, chỉ có thể quay đầu tìm bạn cùng bàn.
Thẩm Dũ vẫn chưa tỉnh táo lắm, nghe hắn nói, hơi híp mắt nhìn vào tờ đơn đăng ký.
Nhưng sắc mặt vẫn không tốt lắm, không khỏi hiện lên chút ý lạnh.
Lục Sơ Hành không phát hiện: "Bạn cùng bàn, cậu cao xấp xỉ đại ca...!Có muốn đăng ký nhảy cao không? Tôi cũng muốn đăng ký nhảy cao, nhưng mấy người này toàn là người lùn như nhau, haiz, tôi chỉ có thể tự mình đăng ký thui."
Thích Vinh giễu cợt: "Mày bảo đại ca lùn?"
"Không phải tao đừng có mà nói linh tinh, tao bảo mày với Niên chó đấy."
Trong nhóm F4 Văn Lễ, Hoắc Duệ là cao nhất, ba người kia dáng người đều xấp xỉ 175, rõ ràng là cùng nhau lớn lên, vậy mà chỉ có Hoắc Duệ dậy thì thành công.
Thẩm Dũ nhắm mắt: "Tôi không nhảy cao đâu."
Mở mắt một lần nữa, ý lạnh trên mặt đã không còn.
Hoắc Duệ cầm bút chống cằm, hơi híp mắt, bút trên bàn gõ lách cách lách cách.
Tay phải hình như hơi ửng đỏ.
"Vậy bạn cùng bạn giỏi cái gì? Nãy cậu ngủ chắc không nghe thấy, nếu lần này không đăng ký tham gia hạng mục nào thì đều phải ở trong lớp học bài --- bởi vì sau đại hội thể dục thể thao có thi toàn tỉnh." Lục Sơ Hành lại bắt đầu than phiền.
Thẩm Dũ trầm mặc mấy giây, lắc đầu một cái: "Ở trong lớp học tập chăm chỉ cũng tốt mà."
"Không phải đâu...!Bạn cùng bàn, hôm đó cậu đã khiến tôi không muốn trông mặt mà bắt hình dong, sao hôm nay lại trở thành người chăm chỉ học tập như vậy?"
Thẩm Dũ cúi đầu xuống, nhìn đơn đăng ký ừ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ là nghiêng đầu nhìn Hoắc Duệ một cái.
Một lát sau, Thẩm Dũ cất tiếng: "Hoắc Duệ, cậu muốn tham gia sao?"
Hoắc Duệ liếc cậu một cái, nhíu mày cúi đầu nhìn tờ đăng ký tích vào phần nhảy cao và chạy 3000m, cùng với 400m tiếp sức.
Đặt tờ đăng ký lên bàn, đứng dậy đi ra ngoài.
"Đại ca anh đi đâu! Cúp học hở!" Lục Sơ Hành nhao nhao muốn theo.
Bước chân Hoắc Duệ dừng chân một chút: "Đi toilet."
Lục Sơ Hành thở dài.
Lúc trở lại, nước trên tay Hoắc Duệ vẫn chưa khô, chảy xuống dưỡi, đọng lại ở cùi chỏ.
Thẩm Dũ cúi đầu, lộ ra gáy trắng nõn.
Cậu để sách phải dùng cho tiết sau lên bàn, cả sách của Hoắc Duệ.
Bước chân Hoắc Duệ dừng lại ở cửa sau.
Rũ mắt nhìn bóng lưng thon gầy của Thẩm Dũ một hồi mới quay trở lại chỗ ngồi của mình.
"Tiết sau tiết số học, hôm qua chủ nhiệm lớp bảo hôm nay muốn sau khi chữa bài tập và học bài mới, bổ sung thêm hai đề mục trong sách luyện tập..." Thẩm Dũ có chút không bình tĩnh.
Không biết bởi vì thuốc cảm cúm hay là bởi vì giấc mộng kia.
Cậu quá sợ.
Hoắc Duệ rũ mắt, nhìn cậu còn chuẩn bị xong cả bút cho mình, bật cười một tiếng.
"Cậu còn nói cậu không phiền?"
Động tác của Thẩm Dũ dừng lại một chút, nhìn như không có chút gánh nặng nào: "Tôi hối hận rồi."
Cậu tròn mắt nhìn Hoắc Duệ, ngây thơ vô tội nhìn về phía Hoắc Duệ: "Tôi muốn rút lại lời nói không muốn làm phiền cậu."
Hoắc Duệ thu hồi tầm mắt, cười giễu cợt, không để ý đến cậu, lại nằm xuống bàn học.
Thẩm Dũ cười nhẹ, thu hồi tầm mắt, cậu chỉ cảm thấy huyệt thái dương của bản thân đột nhiên giật giật.
Cậu không biết giấc mộng kia có nghĩa là gì, hay là có khi chính là hiện thực.
Sau khi bắt đầu tiết học, Hoắc Duệ vẫn còn nằm ngủ.
Thẩm Dũ cúi đầu nhìn đề mục Trương Kiến Thanh nói một hồi.
Thành thật mà nói, loại số học tự nhiên cấp ba này, cậu quả nhiên là không hiểu chữ nào.
Trương Kiến Thanh viết từng bước giải đề lên bảng đen.
Thẩm Dũ nhìn hai lần, mệt mỏi.
Cậu cầm bút chọc chọc Hoắc Duệ bên cạnh.
Hoắc Duệ không có phản ứng.
"Bạn cùng bàn, dậy học bài đê." Cậu tới gần tai Hoắc Duệ, hơi thở cũng phả vào tai Hoắc Duệ.
Hoắc Duệ giật giật ngón tay.
"Đề này giảng đến đây thôi, nếu ai không hiểu, tan học tới tìm tôi, bây giờ bắt đầu chương trình học mới." Trương Kiến Thanh xụ mặt: "Đừng trách tôi không nhắc nhở các anh các chị, nội dung thi tháng tuần sau đều là ở bài mới hôm nay, học hành tử tế cho tôi!"
Thẩm Dũ lại cầm bút đâm Hoắc Duệ, đối phương hình như không nhịn được nữa, cánh tay giật giật.
Hai giây sau, cổ tay Thẩm Dũ lại một lần nữa bị Hoắc Duệ túm được.
Đối phương sầm mặt ngẩng đầu, mấy ngọn tóc vểnh lên.
Một lát sau, hất tay Thẩm Dũ ra.
Bị Hoắc Duệ nắm đỏ cổ tay, Thẩm Dũ che khoé môi nâng lên xuống, nhỏ giọng nói chuyện: "Giảng bài mới rồi."
Hoắc Duệ híp mắt sắc mặt rất khó ngửi, nhìn cậu một hồi, sầm mặt một tay nâng cằm cầm bút lên, rất lâu sau không có tiếng thở dài nào, cũng không nói một câu nào.
Thẩm Dũ một tay nâng cằm nhìn chằm chằm hắn một hồi, đường cong gò má Hoắc Duệ rất hoàn mỹ, như vậy để lại cho người khác ấn tượng đẹp trai sâu sắc.
Thẩm Dũ nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy hắn kiếp trước, cậu thực ra cũng bị kinh diễm.
Thẩm Dũ là gay từ trong trứng nước, đây là một bí mật mà người khác không biết.
Nhưng thái độ Hoắc Duệ thực sự rất không thân thiện, hơn nữa Thẩm Dũ mỗi ngày đều