Editor: Pun.
Thóc thu hoạch xong rồi, sáng không cần phải thức dậy sớm, ngày hôm qua cắm đầu làm việc, làm tiểu thân thể này của hắn thật vất vả mới dưỡng lên hảo, gây sức ép có chút thê thảm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, vì ngày hôm sau, hắn còn lặng lẽ uống hai ngụm linh thủy.
Thời điểm buổi sáng tỉnh dậy, đã nhanh qua giờ thìn, thái dương ở chân trời cũng đã lộ ra hoàn toàn.
"Buổi sáng tốt lành ngốc tử." Quý An Dật đối với ngốc tử bên cạnh nở một nụ cười thật tươi.
Đứa nhỏ này nhìn thật đúng là có sức sống, quả nhiên là con nhà nông, so với hắn quả thật là có bản chất khác nhau.
"Buổi sáng tốt lành, vợ." Thấy vợ tỉnh, Vương Tiểu Nhị cười càng rực rỡ, ánh mắt chợt lóe sáng trong suốt.
Mặc xong quần áo, gấp gọn giường. Quý An Dật kéo Vương Tiểu Nhị ra nhà sau, nhìn nhìn sương bên ngoài, chút nữa là có thể đem thóc ra phơi nắng.
Ở đây khi phơi thóc chỉ dùng một loại nông cụ tên là tấm lót phơi nắng được làm từ trúc, rộng khoảng chừng ba thước, dài năm sáu thước, Vương gia có bốn tấm lót phơi nắng, để trong phòng đựng tạp vật.
Phải đợi cho sương sớm trước nhà tan đi, mới có thể trải tấm lót phơi nắng, nếu tấm phơi nắng mà bị thấm sương ẩm ướt, khi phơi thóc ở trên, cũng sẽ bị ẩm ướt theo.
Ăn xong cơm sáng, nhiệt độ cũng cao lên, sương sớm tan hết.
Quý An Dật cùng Vương Tiểu Nhị hợp sức đem miếng đất phẳng trước nhà dọn dẹp sạch sẽ, quét bốn vị trí đặt bốn tấm lót phơi nắng, sau đó, mở cửa gian phòng chứa tạp vật khiêng tấm lót phơi nắng ra, trải ra đàng hoàng ngay ngắn.
Vương Tiểu Nhị vào nhà vác thóc, đem thóc đổ lên tấm lót phơi nắng, sử dụng nông cụ chậm rì rì trải bằng phẳng, đều thóc.
Quý An Dật không có làm việc này, hắn cầm quần áo bẩn ra nhà sau, lưu loát đem quần áo giặt sạch, lại thu dọn nhà bếp sạch sẽ, múc chút nước tưới rau trong vườn, đem gà vịt sau nhà thả ra, khuấy hai bồn lớn đồ ăn cho chúng.
"Ta đi ra khe núi tưới rau dưa, ngươi trông nhà một chút, đừng để gà vịt chạy ra nhà trước, làm dơ thóc." Hai ngày nay vội vàng, hắn cũng chưa đi vào khe núi, không biết đồ ăn đã xơ xác thành cái dạng gì rồi.
Vương Tiểu Nhị đã trải đều thóc xong, đang chuẩn bị bỏ nông cụ trên tay xuống, nghe Quý An Dật nói vậy, y ngẩn người, gật đầu trả lời một chữ được.
Sau đó, mở to mắt trông ngóng nhìn vợ gánh nước đi ra khe núi, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, ngồi dưới mái hiên chú ý động tĩnh bốn phía, không để cho gà vịt làm dơ thóc.
Không quá nửa canh giờ, Quý An Dật đã trở về.
Lúc này thái dương đã lên cao, rất nóng, hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, Vương Tiểu Nhị lập tức đi tới, tiếp nhận thùng không trên tay vợ, ngốc ngốc dùng tay áo của mình, thay vợ lau lau hồng cả mặt, trong mắt lộ ra một cổ nghiêm túc, tinh khiết thuần túy.
"Được rồi." Quý An Dật có điểm hơi hơi không quá thích ứng, cảm giác có một cổ tư vị nóng hầm hập nảy lên trong lòng.
Ngốc tử này, càng ngày càng dính người, ngọt nị nị a.
Hắn mân miệng nở nụ cười, đi vào phòng, ra nhà sau múc một thùng nước, rửa sạch mặt bằng nước lạnh, lúc này mới cảm thấy sảng khoái hơn một chút, dòng cảm xúc cổ quái kia cũng không thấy đâu.
"Vợ." Vương Tiểu Nhị đứng ở trước cửa phòng bếp, nhìn vợ mình đang ở nhà sau.
Quý An Dật đem chậu rửa mặt đặt lên trên giá, nhìn y một cái, nở nụ cười. "Ta ở đây."
Vương Tiểu Nhị nhếch miệng ngây ngô cười lại, tươi cười cực kỳ sáng lạn.
Quý An Dật nhẹ lay động đầu, đi tới, kéo tay y, ngồi xuống ghế dưới mái hiên trước nhà, chậm rì rì nói. "Thóc đã thu xong rồi, kế tiếp chính là cày ruộng xới đất chuẩn bị giống lúa mùa, việc này cũng không nhẹ, bất quá, không cần vội, chúng ta chỉ có hai mẫu ruộng, chậm một chút cũng không sao, tranh thủ làm như vụ mùa trước là được. Đồ ăn trong vườn, đã vài ngày chưa lên trấn trên bán, hai ngày nay chỉ phơi thóc, nếu không thì, ngày mai hai ta rời giường sớm, lên trấn một chuyến, trong nhà cũng cần mua một chút đồ dùng hằng ngày."
Vương Tiểu Nhị cũng không biết có nghe hiểu không, một cái dáng vẻ đang cười, thường thường nhìn vợ đang ngồi bên cạnh, lại thường thường nhìn bốn phía, chú ý gà vịt.
Phơi nắng một canh giờ, thóc phải xới lên.
Quý An Dật vào phòng đựng tạp vật tìm tìm, cũng tìm thêm một cái nông cụ, theo Vương Tiểu Nhị cùng làm, hai người chậm rì rì xới thóc lên.
Bây giờ trời nắng nóng, không ngoài ý muốn, phơi nắng hai ba ngày là có thể khô hết, có thể thu lấy bỏ vào kho thóc.
Cả một buổi sáng hai người trông coi thóc, Quý An Dật thường nói nói mấy câu, đảo mắt liền tới buổi trưa.
So sánh ngày hôm qua với hôm nay, thật đúng là khác biệt hoàn toàn.
Hơi sửng sốt một chút, Quý An Dật chuẩn bị bắt tay vào làm cơm trưa.
Lần trước dưa chua ngâm ngốc tử rất thích ăn, buổi chiều lại làm một ít dọn lên, ngày mai lên trấn mua chút thịt ba chỉ cùng xương cốt về, chiều mai là có thể ăn tiếp dưa chua ngâm, bí đao ninh với xương cốt cũng rất ngon, không biết mùa này có củ từ hay không, chờ phơi xong thóc, thì có thể lên núi một chuyến.
Khi ra phòng bếp, dư quang quét qua vườn rau bên cạnh, thấy trong vườn có củ cải, Quý An Dật nghĩ đến một chuyện. "Ngốc tử, có thích ăn củ cải khô không?" (P: ta chả biết món gì luôn)
Hắn rất thích đem củ cải đi phơi nắng, đợi đến khi ăn, dùng nước ngâm, có thể trực tiếp xào với thịt để ăn, giòn giòn lại trong veo ngon miệng, cũng có thể kho ăn, bỏ vào chút ớt, tương, hạt vừng, dầu mè, muối rồi chờ quấy quấy khoảng hai canh giờ, hoàn toàn ngon miệng, là món để nhắm rượu rất ngon, cũng có thể dùng làm đồ ăn vặt.
Mùa đông không có đồ gì ăn, mặc dù có không gian, nhưng rốt cuộc vẫn không thể quan minh chính đại mà dùng.
Đến thời điểm tháng tám tháng chín, phải nhanh chóng làm rau khô, nếu không, sẽ trải qua mùa đông không tốt.
"Thích." Vương Tiểu Nhị âm thanh vang dội trả lời, cười với vẻ mặt sáng lạn, như một đứa nhỏ.
Vợ làm gì, cũng thích hết. (:]]])
"Nếu thích ăn thì chúng ta dự trữ nhiều một chút, nói không chừng, còn có thể đem lên trấn trên bán được ít tiền."
"Hảo."
Tiện tay đóng cửa phòng bếp, Quý An Dật nhanh chóng vào không gian, hái một cái bí đỏ non, hái thêm rau dền và ớt, liền biến ra khỏi không gian.
Ăn xong cơm trưa, nghỉ ngơi một chút, Vương Tiểu Nhị phơi thóc, Quý An Dật thu dọn phòng bếp, xong rồi, lại trộn chút đồ ăn cho gà vịt.
Đamg mắc công chuyện, phải trông coi thóc, không thể ngủ trưa, hai người mang ghế ra dưới mái hiên ngồi.
Có gió nhẹ thổi, mang theo một cổ hơi nóng, như đang bị nướng, thái dương trên đỉnh đầu nóng bỏng gay gắt, ánh sáng có chút chói mắt, cách đó không xa là núi rừng một mảnh yên tĩnh, hôm nay trời quá nóng, ngay cả chim chóc cũng không muốn hót lớn tiếng, chỉ có thể không ngừng kiên trì kéo căng cổ họng mà hót.
Quý An Dật ngáp một cái, đem đầu dựa lên vai Vương Tiểu Nhị, thanh âm mơ mơ màng màng. "Ngốc tử, ta có chút buồn ngủ."
Vương Tiểu Nhị nghiêng đầu, lăng lăng nhìn sườn mặt trên vai mình, trắng trắng sạch sẽ, thật là đẹp, y nhìn một hồi lâu, sau đó, nhếch miệng vui tươi hớn hở cười, nỉ non niệm a niệm a. "Vợ, vợ." Tràn đầy tất cả là vui mừng.
Tiếp đó, y ôm chặt lấy người bên cạnh, ôm gắt gao, cười càng rực rỡ sáng lạn.
Y không biết đây