Editor: Pun.
Vài ngày sau, thôn dân qua đây xách nước giếng càng ngày càng nhiều.
Quý An Dật yên lặng nhìn nước giếng sau nhà càng ngày càng cạn, trong lòng hắn tính phát hỏa.
Dù giếng này trước đó có đào sâu bao nhiêu, suối nguồn có lớn bao nhiêu, nhưng toàn thôn hai phần ba hộ, đều qua đây xách nước giếng, thì nó cũng chỉ có thể giữ vững được tám ngày.
Những thôn dân qua xách nước, đều đã nhìn ra, miệng giếng này không cung ứng nổi nhiều người đến xách nước như vậy, có vài thôn dân liền đến đây ngày sau hôm sau so với hôm trước càng sớm hơn.
Quý An Dật đều xem ở trong mắt nhưng không nói thêm gì, đợi một buổi sáng, hắn rời giường, bởi vì nước trong giếng thật sự quá ít, thùng gỗ thả xuống cũng không xách lên được bao nhiêu nước.
Hắn biết thời cơ đã chín mùi.
Thôn trưởng họ Lưu, có hai đứa con, con trai cả ở ngoài làm quan, là quan gì, thì ngược lại không rõ lắm, con thứ hai thì ở ngoài làm kinh thương, còn đang sống ở thị trấn so với trấn trên còn tốt hơn vài lần.
Hai đứa con đều rất hiếu thuận, đều muốn vợ chồng thôn trưởng lên sống với họ để hưởng phúc, nhưng thôn trưởng lại không muốn, nói Hà Khên thôn rất tốt, muốn sống cả đời ở đây, sống ở ngoài ông không thích ứng được.
Kể từ đó, hai huynh đệ này thương lương xong, liền đem nhi tử của mình, cũng chính là cháu trai của thôn trưởng, đưa đến Hà Khê thôn, có hai đứa nhỏ trái phải làm bạn, cuối cùng cũng náo nhiệt hơn một chút.
Việc này vợ chồng thôn trưởng cũng không cự tuyệt, còn đem hai đứa cháu trai dạy dỗ rất tốt, khi cháu trai qua mười tuổi, ông liền để cho con mang chúng trở về, bọn họ năng lực có hạn, có thể dạy được bao nhiêu đều dạy hết rồi.
Bây giờ, đang sống ở Hà Khê thôn chính là con trai út của hai anh em, năm tuổi Lưu Chí An, sáu tuổi Lưu Chí Hưng.
Nhà thôn trưởng là một ngôi nhà có mảnh sân nhỏ khéo léo tinh xảo, tường vây xung quanh có hơi cao, cửa sân mở rộng, đi từ xa Quý An Dật đã thấy ông cháu thôn trưởng, ba người đang đứng dưới tàng cây ngô đồng đánh quyền, Lưu đại ma thì đang cuối đầu chăm chú khâu giày vải, nhìn một lớn một nhỏ kia, đích xác là hai đứa cháu của ông.
Ánh mặt trời buổi sáng sớm, rơi vào trong sân, khiến cả khung cảnh như tràn ngập sắc màu ấm áp.
Quý An Dật đi đến trước cửa viện (*), có hơi sững sờ, không biết phải mở miệng như thế nào.
(*): Nhà ở có tường thấp bao chung quanh.
Lưu đại ma đang khâu giày vải, ngẩng đầu lên thấy hắn, ông liền lộ ra một nụ cười từ ái, buông giày vải trên tay xuống, đứng lên, chậm rãi đi đến trước mặt hắn, đợi đến gần, mới nhẹ giọng hỏi. "Ngươi là, Quý ca nhi phải không?" Nói xong, liền kéo tay hắn, đi vào trong viện, miệng thì nhỏ giọng lẩm bẩm. "Sao mấy ngày nay không lại đây, cũng một thời gian dài rồi không thấy ngươi, người già rồi, hay dễ quên chuyện này chuyện nọ."
Trên bàn đá có bày một cái khay bằng sứ màu trắng rất đẹp, trong khay đựng một bộ bình ly rất tinh xảo.
Lưu đại ma rót một chén nước cho hắn, đối với hắn cười, ánh mắt ôn hòa giống như ánh nắng tháng tư, ấm áp nhưng không nóng rực. "Lưu a gia ngươi một lát nữa sẽ tới." Dừng một chút, ông tinh tế hỏi. "Có muốn khâu giày không? Thường ngày nếu không làm chuyện gì, thì có thể thường xuyên qua đây ngồi một chút, tay nghề khâu giày của ta cũng không tồi đâu."
Quý An Dật cảm giác được, trong lời nói ngoài lời nói của Lưu đại ma, toàn thân đều toát ra một cảm giác thiện ý và ấm áp.
Hắn cười cưới, mang theo một chút ngượng ngùng. "A ma khi còn sống, đã từng dạy ta, nhưng ta chỉ học được sơ sơ."
"Việc này không khó, nhưng phải cần có tính nhẫn nại, là một việc cần sự cẩn thận, người nào tính tình thích bay nhảy, thì không thích làm việc này, ta lại thích cầm nó để gϊếŧ thời gian." Hạ xuống hai châm, Lưu đại ma ngẩng đầu nhìn Quý An Dật cười cười. "Ban ngày, ta rất thích ngồi dưới bóng cây ngô đồng, khâu giày hoặc ngủ hoặc may một ít quần áo, chẳng qua, tay nghề may quần áo của ta không được tốt lắm, A Nguyên may quần áo là tốt nhất." Dừng một chút, ông cười cười, nói. "Ác, A Nguyên a, chính là Lưu a ma của ngươi đấy, hồi đó, khi hắn qua sân bên này chơi, cũng bằng với tuổi ngươi bây giờ, ngay cả tính tình cũng rất giống, ta vừa mới liếc mắt nhìn qua, thì hoảng hốt tưởng mình nhìn thấy A Nguyên."
"Bạn già, đây là hài tử nhà ai vậy?" Thôn trưởng mặc dù đã sáu mươi tuổi đầu, nhưng thân thể xương cốt vẫn rất khỏe mạnh, tinh thần phấn chấn mặt mày hồng hào, giống như mới trên dưới năm mươi tuổi."
Quý An Dật đứng lên, lễ phép cười cười. "Lưu a gia khỏe, ta là ca nhi của nhà Quý Sơn ngày xưa."
"Quý ca nhi." Hai mắt thôn trưởng nhiêm túc hắn. "Đều đã hơn một năm không gặp, bộ dáng biến đổi rất lớn, ta mới liếc nhìn một cái thiệt đúng là nhận không ra."
Lưu đại ma rót một chén nước cho thôn trưởng, cười nói. "Ta nói, nhìn hắn với A nguyên rất giống nhau."
"Ừ. Nhìn so với trước kia có phần thông minh hơn." Thôn trưởng uống hai ngụm nước, thực trực tiếp hỏi. "Quý ca nhi hôm nay đến, là muốn nói về chuyện miệng giếng kia phải không? Hãy nói suy nghĩ trong đầu ngươi như thế nào."
Cứ hỏi trực tiếp như vậy, Quý An Dật thật có chút không thích ứng, cả người ngẩn ra, biểu hiện có chút ngờ nghệch.
"Ngươi làm Quý ca nhi sợ rồi kìa." Lưu đại ma nhỏ giọng nói một câu, lại đối với Quý An Dật cười cười, vỗ vỗ bờ vai hắn. "Hài tử chớ có sợ, Lưu a gia ngươi từ trước đến nay là người rất thẳng tính, trong đầu ngươi nghĩ thế nào, thì cứ nói với hắn như vậy, có một số việc, hai chúng ta tuy rằng không hay ra ngoài, nhưng ít nhiều cũng nghe được một chút, trong lòng cũng có chút để ý, hôm nay ngươi lại đây, tự nhiên sẽ không để