Editor: Pun.
Trời tháng bảy tuy nóng, nhưng rất may là không mưa, ai cũng an toàn đem thóc thu hoạch và phơi nắng.
Vào tháng tám, ngày đầu tiên trời đã mưa.
Thời tiết nháy mắt mát mẻ hơn không ít.
Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị hai người mang ghế ra ngồi ngây ngốc trước cửa nhà, nhìn màn mưa đang rơi ngoài hiên, mông lung cả đất trời.
Hai con chó nhỏ im lặng nằm bên chân hai người, dê mẹ thì ép sát vào tường nằm úp sấp dưới mái hiên.
Mười hai con gà con vịt thì chiếm cứ mái hiên hiên ở nhà sau, cửa sau của phòng bếp, Quý An Dật cố ý đóng lại, không cho chúng chạy vào, làm bẩn khắp nơi.
Quý An Dật ngẩn người, là để cân nhắc chính sự. Vương Tiểu Nhị ngẩn người, thuần túy là thấy vợ ngẩn người y cũng ngẩn người theo.
Về phần hai con chó con và một con dê mẹ, cái này thì không biết.
Quý An Dật gần đây có hơi phát sầu.
Qua mùa mơ chín, bây giờ khó mà thấy được mơ, mơ trong thôn đều bị hắn thu hết, gồm cả nhà thôn trưởng, đều làm thành mứt trái cây.
Không có mứt trái cây, chỉ dựa vào rau dưa và món cải khô kho thì tiền lời sẽ giảm đi một nửa.
Hắn phải nghĩ ra biện pháp khác, bổ sung vào thu nhập của mứt trái cây.
Nhưng bây giờ nhất thời thực sự có chút nghĩ không ra.
Đường ở Hà Khê thôn khá nhỏ, nhưng rất rắn chắc, cho dù mưa to hai ba ngày, đường cũng sẽ không lầy lội.
Lưu Tú mặc áo tơi đội nón, chân mang giày rơm, cũng không sợ bị ướt, trong tay cầm theo hai con cá vừa mới bắt, rất kích động chạy về hướng Vương gia.
Đi từ xa đã gọi. "Quý ca nhi."
Từ lúc trong nhà không còn chuyện gì bận, y liền thích qua nhà Quý An Dật ngồi ngốc, so với ở nhà thì vui hơn.
"Bây giờ trời đang mưa to sao lại qua đây? Trời mưa như thế này chắc sẽ không ngừng liền đâu." Quý An Dật nhanh chóng đứng lên, đi vào phòng bếp lấy một cái bố khăn ra.
Lưu Tú lấy nón xuống, tóc có chút ẩm ướt, thấy không có gì đáng ngại, liền mặt mày hớn hở đưa cá trong tay ra." Ca ca ta mới bắt, có vài con, a ma bảo ta mang qua đây cho ngươi."
Nói xong, tay kia thì y nhận lấy bố khăn trong tay Quý An Dật, xoa lung tung trên tóc, miệng thì nói. "Quý ca nhi chiều nay ta sẽ về nhà."
"Ừ. Cởϊ áσ tơi ra." Quý An Dật đáp lời rót một chén nước cho y.
Lưu Tú cởϊ áσ tơi ra, cả người cũng thoải mái hơn nhiều, cười két két rồi uống nước, sau đó ngồi chồm hổm trước cửa nhà, cầm hai cộng rơm chơi đùa với chó con.
"Quý ca nhi a ma ta nói, bây giờ mơ cũng không còn, đường mạch nha chắc không cần làm nữa phải không."
Việc này, Quý An Dật vốn định đợi mưa tạnh, sẽ qua nhà Lưu a ma nói, thấy a Tú hỏi, hắn liền gật đầu. "Đường mạch nha tạm thời không cần làm."
Hai người câu được câu không tán gẫu.
Không bao lâu, chỉ thấy Chung ta a ma cũng chạy qua đây, trong tay cầm một cái bình.
Lúc này, trời thoáng mưa nhỏ hơn một ít, nhưng vẫn còn mưa.
Chung tam a ma qua đây ngồi không bao lâu, ngay cả nón cũng không lấy, nói mấy câu, lấy tiền liền vội vàng chạy về nhà.
Đợi y rời đi, Quý An Dật mới vào phòng bếp, đem bình để lên bàn chuẩn bị tìm chỗ nào đó để bỏ vào.
Liếc mắt thì thấy hai con cá A Tú đem qua, không biết phải như thế nào, hắn có chút ngẩn ra.
Qua một lúc lâu, Quý An Dật mới mạc danh kỳ diệu (không hiểu làm sao) phục hồi lại tinh thần.
Sau đó, hắn mới nhớ, ở hiện đại thức ăn muốn để lâu người ta thường làm các loại tương.
Hắn sao không thử cân nhắc làm một loại tương cá a. . . . . . .
Quý gia có hồ nước, nếu thật có thể nghĩ ra một loại tương cá thật ngon. . . . . .
"Quý ca nhi ngươi nhìn chằm con cá này chi vậy?" Qua nửa ngày không thấy Quý ca nhi trả lời, Quý ca nhi ôm cái bình lăng lăng đứng hình, ánh mắt nhìn hai con cá, cười có chút. . . . . .ngớ ngẩn (:]])
Quý An Dật phục hồi lại tinh thần, cười ha hả, ha hả.
Càng trở nên ngớ ngẩn hơn.
"Không có gì, ta vừa mới suy nghĩ một ít chuyện." Đem bình để xuống, Quý An Dật trả lời một câu.
Trong đầu lại nghĩ, sáng mai sẽ bắt đầu làm thử, bây giờ hắn phải hồi tưởng lại một chút, ở hiện đại mình đã từng nếm qua những loại tương gì.
Khi trời sẩm tối, mưa cuối cùng cũng ngừng, bầu trời cũng trở nên thoáng đãng hơn.
Lưu Tú thấy canh giờ không sai biết lắm, liền đội mũ cầm áo mưa, phất phất tay với Quý An Dật đi về nhà.
Quý An Dật có hơi ngứa ngáy tay chân,không nhịn được, chui vào phòng bếp bắt đầu cân nhắc chuyện làm tương cá.
Đầu cá chắc chắn không thể dùng, đuôi cá cũng không được.
Lưu loát hạ hai dao, đầu cá và đuôi để tối nay làm đồ ăn.
Nhìn phần thân cá, Quý An Dật cầm dao, lăng lăng không biết bước tiếp theo phải làm gì.
Vương Tiểu Nhị đứng ở một bên, nhìn vợ, biểu tình nghi hoặc khó hiểu.
Khi Vương Bảo Nhi qua đây, thấy một màn này cũng có chút ngây người, lại nhìn sắc trời, thầm nghĩ, hôm nay làm cơm cũng quá sớm đi.
"Lúc này đâu phải thời điểm làm cơm chiều, người trong thôn mà thấy, sẽ chê cười hai ngươi đấy." Đi nhanh vào phòng bếp, Vương Bảo Nhi dở khóc dở cười nói một câu.
Quý An Dật nghe thấy lời này, thì xấu hổ cười cười, nhanh chóng giải thích vì mình. "Không phải. Ca ngươi qua đây thật đúng lúc, ta đang chuẩn bị làm tương cá."
Vào tháng bảy, bọn họ là một trong những trường hợp thanh nhàn nhất, ăn cơm chiều sớm, ngồi ngốc dưới mái hiên hóng mát, người trong thôn ai cũng trêu ghẹo hai người bọn họ, nói bọn họ cũng thật suиɠ sướиɠ, không giữ ý tứ, thật ra người trong thôn cũng chỉ đùa một chút thôi.
"Tương cá?" Không phải cơm chiều là tốt rồi, Vương Bảo Nhi nhẹ nhàng thở ra, nghe từ mới này, y lại ngẩn người, không hiểu nhìn Quý An Dật.
"Không có mơ thì không thể làm mứt trái cây, trước mắt thì tiền lời sẽ thiếu hụt một khoảng, vừa lúc cũng không có việc gì làm, ta đang cân nhắc thử làm một món mới, hồi chiều Lưu a ma có bảo Lưu Tú đem qua đây hai con cá, Chung tam a ma cũng đem ớt băm qua, ta liền nảy ra một ý tưởng, chỉ có điều. . . . .