Editor: Pun.
Ngày tám tháng mười phải có hàng, một trăm cân tỏi cay kèm củ cải khô, năm mươi cân món cải khô kho, hắn cần phải phơi nắng rất nhiều củ cải khô, đợi đến tháng mười, lại lấy ra trộn, hiện tại trước hết phải đem số củ cải này bỏ vào trong hũ đậy kín mang vào trong hầm cất.
Hôm nay là hai mươi tháng chín, vừa đúng vào hạ tuần của tháng, hai mươi ba cân đậu tương cũng đến lúc mở hũ, cùng ngày họ phải nắm chắc thời gian để ngâm ướp cho xong tương cá, đến ngày tám tháng mười là vừa đúng lúc phải giao hàng.
Quý An Dật không vội vã rời giường, mà nằm trên giường, yên lặng đem tất cả những chuyện gần đây sắp xếp lại một lần.
Ngày hai mươi ba phải bắt đầu ngâm ướp hai trăm cân tương cá, cho dù bọn họ có năm người, thì vẫn phải bận bịu từ sớm đến tối muộn, chắc phải mất hai ngày mới xong. Ngày hai mươi hai phải bắt xong cá, nhưng không thể gϊếŧ cá ngay ngày hôm đó, mà phải để đến ngày hôm sau mới có thể gϊếŧ để ngâm ướp, bây giờ thời tiết khá oi bức, nếu để suốt một ngày một đêm, thì cá sẽ không được tươi, khi ngâm ướp hương vị cũng sẽ kém hơn một chút, tốt nhất là vừa rửa sạch xong cá cắt thành sợi, thì ngay lập tức cầm đi ngâm ướp.
Aiz, nếu có một cái tủ lạnh thì tốt rồi, cũng không đến nổi phải đem tất cả mọi chuyện làm trong một ngày.
"Vợ. Tiểu Mộc." Vợ nằm trên giường không chịu thức dậy, Vương Tiểu Nhị tưởng hắn muốn ngủ, cũng không gọi hắn, mà tự mặc quần áo, ra ngoài trước bận bịu.
Tiểu Mộc đến. Quý An Dật thu hồi suy nghĩ, đưa mắt nhìn sắc trời, ước chừng là khoảng giờ mẹo (5h-7h) một khắc.
Hắn nhanh chóng mặc quần áo, mở cửa nhà ra, thấy Tiểu Mộc đang ngồi dưới mái hiên, thì cười cười. "Ta vừa định đi rửa mặt, ngươi ngồi chờ một lát, ta sẽ lập tức ra ngay."
Biết Tiểu Mộc là một người nắm giữ thời gian rất chặt chẽ, Quý An Dật nhanh chóng rửa mặt xong. "Thực ra là có chuyện gì?"
Nếu không phải có việc, Tiểu Mộc đã sớm lấy tiền, trực tiếp đánh xe ngựa đi rồi, chứ không phải ngồi đây chờ.
"Có một chút chuyện, tối hôm qua mới thu được tin tức." Tiểu Mộc gật đầu đáp lời, lại nói tiếp. "Ông chủ nói, tương cá hiện tại rất đắt hàng, có không ít người ngoài sáng trong tối tìm hiểu nguồn cung cấp. Còn có, món cải khô kho và tỏi cay kèm củ cải khô, cũng có một vài người muốn tìm hiểu nguồn cung cấp, thậm chí còn có người mua về ăn, rồi tự mình về nhà đóng cửa tìm cách chế biến, nhưng không biết vì sao, hương vị của hai món củ cải khô kia, hương vị làm ra chung quy vẫn kém hơn một chút, mặc dù cũng có người mua nhưng giá cả lại không cao hơn được, đương nhiên tiền kiếm được cũng rất ít."
Củ cải nhà hắn được tưới linh tuyền pha loãng, đương nhiên sẽ khác hơn so với củ cải bên ngoài. Quý An Dật ở trong lòng âm thầm nói, trên mặt lại không biểu hiện gì, ôn hòa cười trả lời. "Tiểu Mộc, ngươi nói với ông chủ ngươi, ta kính trọng thái độ làm người của hắn, lại có công văn trên tay, lúc trước đã nói, hai bên hợp tác với nhau lâu dài, cùng nhau đỏ cùng nhau phát đạt cùng nhau thịnh vượng, lời hắn nói, ta đều nhớ rõ, hơn nữa ta sẽ vẫn rành mạch ghi tạc trong lòng."
"Lời nói của Quý tiểu ca nhi, ta sẽ nói lại với ông chủ không thiếu một chữ. Nhưng mà. . . . . ." Dừng một chút, qua một lát, Tiểu Mộc mới nói tiếp. "Ông chủ nói, Cảnh Đêm thành người tài không ít, hai món ăn này của Quý tiểu ca nhi, có lẽ trong lòng ngươi cũng hiểu được, phương pháp làm ra cũng không quá phức tạp, sở dĩ hương vị kém hơn một chút, trong lòng ngươi chắc cũng biết, Cảnh Đêm thành là Đại Thành, nếu thật sự muốn tìm hiểu cái gì thì không cần thời gian bao lâu, giếng này là giếng của ngươi, nếu ngươi không muốn bán, ai cũng không chiếm được nó."
Nói đến đây, Tiểu Mộc ngừng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn Quý An Dật, tiếp tục nói. "Ông chủ ta nói, nếu có người muốn sử dụng thủ đoạn cường ngạnh, hắn tuy chỉ là một tiểu thương nhân, nhưng vẫn có một chút nhân mạch, muốn bảo vệ giếng của Quý tiểu ca nhi, chút điểm ấy vẫn có."
Tô Cẩm Minh quả là nói như vậy, nếu ban đầu, Quý An Dật không cho thấy thái độ của mình, đoạn sau này tất nhiên sẽ không có, tuy có chút đáng tiếc mấy món ăn này, nhưng y vẫn có thể đến những nơi khác tìm một vài món ăn mới lạ về.
"Ý tứ của Tô lão bản là. . . . ." Quý An Dật có chút không hiểu.
"Củ cải của Hà Khê thôn không được bán ra bên ngoài, nếu không thể cam đoan việc này, thì nước giếng của Quý tiểu ca nhi cũng không thể tiếp tục cho người trong thôn đến gánh nữa."
Tiểu Mộc vừa nói xong, Quý An Dật liền hiểu ý tứ của Tô Cẩm Minh.
Nếu trong Cảnh Đêm thành có người qua đây mua củ cải, những củ cải này đều được tưới linh tuyền pha loãng, bọn họ nhất định sẽ làm ra món ăn tốt hơn, dù sao, hắn cũng không phải là mỹ thực thế gia, kinh nghiệm so với đầu bếp chuyên nghiệp, chút trình độ ấy của hắn, có thể vứt ra vài con phố. Sở trường duy nhất của hắn, chính là sống ở hiện đại, đã thấy qua đủ loại mỹ thực, ý tưởng so với những cổ nhân cũng rộng hơn nhiều.
"Việc này ta sẽ xử lý tốt." Quý An Dật nghiêm túc gật đầu. "Nói với ông chủ ngươi, để cho hắn an tâm, ta sẽ không để bên này xảy ra vấn đề, chỉ là những nhân vật đến từ Cảnh Đêm thành bên kia phải phiền hắn tốn nhiều tâm tư."
Tiểu Mộc gật đầu đáp lời, đem tiền rau dưa hôm nay kết toán xong, cũng không dừng lại lâu, liền lập tức đánh xe đi.
Nhìn xe ngựa biến mất trong tầm mắt, Quý An Dật ngơ ngác ngồi dưới mái hiên, lăng lăng thất thần ngồi ngẩn người.
Việc này có hơi khó giải quyết, may mắn, củ cải trong thôn hắn đã thu không sai biệt lắm, chỉ là. . . . . .
Nếu những người đó thu mua củ cải với giá cao, thì số củ cải ban đầu mọi người để lại cho nhà mình ăn, chỉ sợ cả thôn có tám phần là sẽ bán đi, số lượng kia cũng có chút khả quan.
Ngăn đường tài lộ của người khác, rất dễ bị người oán hận.
Hắn phải nghĩ ra một biện pháp gì đó thỏa đáng giải quyết tốt việc này.
Những hộ khác đều tốt, chỉ có vài hộ, tỷ như Diêu gia Lý gia Ngô gia thì hơi khó giải quyết a.
Thủ đoạn lúc này phải cường ngạnh trực tiếp hơn.
Hơi thở trên người Quý An Dật dần trở nên lạnh lẽo, hai mắt giống như lợi kiếm.
Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh thấy vợ đột nhiên rất khác, lăng lăng mở to mắt nhìn, có chút mờ mịt, qua một lúc, y mới nhỏ giọng gọi. "Vợ."
"Ừ." Quý An Dật phục hồi lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn ngốc tử đang đứng bên cạnh, thấy đáy mắt y lộ ra chút mê mang, hắn liền nở một nụ cười thật ôn hòa, đưa tay kéo tay y. "Ngốc tử, ta đang suy nghĩ biện pháp, giữ gìn cuộc sống yên bình của chúng ta, mắt thấy mọi thứ đều chậm rãi tốt hơn, hướng theo một hướng càng ngày càng tốt, ta sẽ không cho phép bọn họ đến phá hủy mọi thứ."
Vương Tiểu Nhị nghe, hiển nhiên y không hiểu, nhưng lúc này, y cũng không giống như trước, nhếch miệng lộ ra một nụ cười ngốc vù vù, mà ngược lại, còn nghiêm túc nhìn vợ, trong đôi mắt sáng ngời giống như sao ấy, xuất hiện một loại thần sắc giống như suy tư.
Đây là y đang tự mình sờ soạng, chậm rãi nghiền ngẫm, câu nói kia của vợ.
Đối mặt với một Vương Tiểu Nhị như vậy, Quý An Dật rất kinh hỉ. (kinh ngạc vui mừng)
Ngốc tử, học được tự hỏi! Không đúng, ngốc tử đang chậm rãi học tập suy nghĩ mọi thứ như thế nào. . . . . .
Biến hóa này, làm cho tâm tình Quý An Dật nháy trở nên rất tốt.
Hắn cố nén không cười, sợ mình làm ảnh hưởng đến Vương Tiểu Nhị, chặt đứt mạch suy nghĩ của y, hắn cũng không mở miệng cẩn thận giải thích tầng tầng ý nghĩa trong đó, đã không còn tất yếu, lúc này nếu hắn giải thích, sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
"Hai người các ngươi mới sáng sớm đã ra đây phát ngốc cái gì đấy?" Đi từ xa Vương Bảo Nhi đã thấy, Quý ca nhi kéo tay đệ đệ, hai người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, trông không khí có chút cổ quái, đây là đang làm gì a?
Nghe thấy tiếng, Quý An Dật nghiêng đầu, cười gọi một câu. "Ca, Tiểu Mộc mới vừa qua đây." Sau đó, hắn đem chuyện vừa rồi kể lại ngắn gọn cho y nghe.
Vương Bảo Nhi vừa nghe, lập tức nói. "Ta cảm thấy, Tô lão bản nói không sai, chúng ta đừng để người ngoài đến gánh nước giếng nữa, ngược lại mấy hộ Lưu a ma bọn họ, bình thường hay qua lại với chúng ta, tính tình cũng tốt, có thể để họ qua đây gánh nước, nếu không, khi người trong Đại Thành qua đây, nhất định có vài người trong thôn sẽ đem củ cải bán cho bọn họ."
"Ca, ta nghĩ thế này. Chút nữa Tiểu Nhị qua nhà thôn trưởng học quyền, ta sẽ đem việc này nói với thôn trưởng một tiếng, triệu tập toàn bộ thôn dân, trực tiếp đem chuyện này nói với bọn họ, sau này củ cải và đậu nành trong thôn ta đều thu, về sau, nếu ta có nghĩ ra được món ăn mới khác, thì loại cây nông nghiệp cần cho món đó, cũng không được bán cho người ngoài, ta sẽ thu mua toàn bộ với giá cao hơn một tiền đồng so với giá thị trường, nếu nhà ai không muốn, thì cũng không được qua xách nước giếng tiếp."
Giá cao hơn một tiền đồng, là do hắn đã trải qua quá trình suy nghĩ kỹ càng.
Đa số người trong thôn vẫn rất hiểu lý lẽ, hắn sẽ đem những chuyện quan trọng bên trong nói ngắn gọn một lần.
Người của Cảnh Đêm thành qua đây mua củ cải, đến lúc đó họ nghiên cứu ra hương vị của món ăn vặt, sinh ý của Tô lão bản kém đi, đơn hàng tự nhiên cũng ít đi, hắn cũng không kiếm được tiền, giếng nước này vốn là của a ma a cha hắn phù hộ hắn, muốn cuộc sống của hắn và Tiểu Nhị trải qua càng tốt hơn, nếu giếng này khiến cho cuộc sống của người khác càng ngày càng phát đạt, còn cuộc sống của hắn thì càng ngày càng ảm đạm, việc này dù đặt trên người ai cũng không thể chịu nổi. Tại đây, hắn muốn đem mọi chuyện nói trực tiếp một chút, tuyệt đối không thể hàm xúc.
Đương nhiên, vẫn còn một chuyện, hắn phải nói rõ ràng, giếng này nếu không có Tô lão bản che chở, đến lúc đó thôn ta ai cũng không thể yên ổn, ai cũng đừng nghĩ tiếp tục theo dính phúc.
Loại chuyện cường đoạt này, xảy ra ở khắp mọi nơi, kết quả sau đó chỉ sợ là người trong thôn hiểu rõ hơn hắn nhiều.
Cuối cùng, chuyện gì nên nói đều đã nói, về phần cây nông nghiệp, hắn nguyện ý thu giá cao hơn một đồng so với giá thị trường, cuộc sống trải qua tốt hơn, tự nhiên cũng muốn nghĩ ra biện pháp giúp cuộc sống mọi người trải qua tốt theo.
Trước mắt đây là biện pháp tốt nhất Quý An Dật có thể nghĩ ra.
Phần lớn người nghe xong, trong đầu hẳn sẽ không tiếp tục sinh ra cảm xúc tiêu cực nào khác, chỉ có một bộ phận nhỏ người có tính tình ích kỷ cảm thấy khó chịu, nhưng cũng không làm được gì.
Đây không phải điều hắn quan tâm, nếu bọn họ không làm theo những gì hắn nói, thì hắn cũng không cần phải nể tình gì cả, cây không được tưới nước giếng thì chỉ là cây nông nghiệp bình thường, giá trị đương nhiên cũng biến mất.
"Ừ. Biện pháp này rất tốt." Vương Bảo Nhi là một cổ nhân chính gốc, y cũng là một người nông dân chân chính, lập tức liền hiểu được ý của Quý An Dật khi y đem giá thu mua tăng lên một đồng, điểm ấy, y rất đồng ý.
Bây giờ, trong nhà có ba loại món ăn, đều có khả năng kiếm tiền, lợi nhuận kiếm được rất lớn, lớn đến nổi y không thể tưởng tượng ra, cuộc sống của bọn họ trải qua sẽ càng ngày càng tốt hơn, có mấy hộ ngày xưa chiếu cố y rất nhiều, bây giờ có thể giúp bọn họ cùng nhau kiếm chút tiền, trong lòng y cũng cảm thấy rất vui mừng.
"Ca, còn có một chuyện." Đây là một cái cớ hoàn hảo do Quý An Dật mới vừa nghĩ ra.
Trong không gian có hai trăm hai ngân phiếu, vốn là hắn định chuẩn bị cho năm sau nhìn thời cơ không sai biệt lắm thì lên trấn trên thuê một cửa hàng, mở một cửa hàng nước sốt thịt heo, làm trong vài tháng, rồi mới mua một cửa hàng mặt tiền, chuyện này đều thuận lý thành chương.
Bây giờ nảy sinh ra việc này, nên hắn sẽ thay đổi kế hoạch.
Hắn định đem hai trăm hai ngân phiếu này lấy ra, xây một ngôi nhà