Editor: Pun.
Tháng mười một phải giao hai trăm cân tỏi cay kèm củ cải khô, một trăm cân món cải khô kho, ba trăm cân tương cá. (1 cân = ½ kg)
Tương cá thì không sao, nhưng củ cải thì. . . . . .
Khoảng thời gian trước hắn có tính toán sơ qua, tháng mười một một trăm ba mươi cân tỏi cay kèm củ cải khô, tám mươi cân món cải khô kho, tháng mười hai gần sang năm mới, lượng hàng chắc sẽ tăng lên, nên hắn tính phải cần hai trăm cân tỏi cay kèm củ cải khô, một trăm cân món cải khô kho.
Dù hắn đã dự tính số lượng rất nhiều, nhưng vẫn không ngờ, sự thật trước mắt lại lớn hơn rất nhiều so với số lượng hắn dự đoán.
Chiếu theo tình hình này, tháng mười hai gần sang năm mới, chỉ sợ lượng hàng sẽ tăng lên nữa.
Số củ cải trong hầm hoàn toàn cung cấp đủ cho lượng hàng tháng mười một, nhưng tháng mười hai thì hơi khó.
Lát nữa hắn phải qua nhà Lưu a ma một chuyến.
Bây giờ hắn đang chờ ca qua đây, hôm nay là ngày nhận hàng, đồng thời cũng là ngày ngâm ướp đậu tương.
Quý An Dật chia ra một số tiền, đây là tiền ca được chia, chút nữa y qua đây sẽ đưa cho y, sau đó, hắn đem số tiền còn lại đưa cho Vương Tiểu Nhị. "Tiền này ngươi cầm đi."
"Vợ ngươi giữ đi." Vương Tiểu Nhị cười ha hả đáp lại một câu, ánh mắt không hề nhìn túi tiền.
"Ta để tiền ở đây, ngươi muốn dùng lúc nào thì cứ lấy, về phần ngân lượng ta đã tìm chỗ bí mật để dấu rồi, tháng sau bắt đầu xây nhà mới, đến lúc đó nhiều người sẽ rất phức tạp." Vẫn là để trong không gian an toàn nhất. Quý An Dật nói thầm trong lòng.
"Ừ." Vương Tiểu Nhị đáp lời, cầm mũ rơm, đây là chuẩn bị ra đồng, nhưng nửa ngày vẫn không thấy y ra khỏi phòng, tầm mắt rơi trên người vợ, chợt lóe lên, miệng mấp máy, như có đièu muốn nói nhưng không biết nên mở lời như thế nào.
Quý An Dật đem túi tiền dấu xong, vỗ vỗ tay đứng dậy, thấy ngốc tử đứng ở cửa phòng, ngẩn người. "Chuẩn bị ra đồng à?"
Nhìn sắc trời bên ngoài, cũng đến lúc ra đồng rồi, lại làm thêm một buổi sáng nữa là xong.
"Ừ." Vương Tiểu Nhị gật đầu, nhưng chân không hề động, ánh mắt đảo quanh mặt vợ.
Quý An Dật có hơi khó hiểu. "Sao vậy?" Mệt, không muốn đi làm? Nghĩ vậy, hắn nói tiếp. "Chút nữa đi cũng không muộn."
"Vợ." Sao vợ không hiểu y vậy. . . . . . Vương Tiểu Nhị có chút buồn bực.
Vợ là vợ của mình, y không thích lén lút, y muốn, từ nay về sau đều quang minh chính đại hôn mặt rỉa miệng vợ, chỉ là, hình như vợ không quá vui đối với hai chuyện này, vì sao?
Thấy vẻ mặt của Vương Tiểu Nhị, cuối cùng Quý An Dật cũng nhìn ra, cảm xúc y không được tự nhiên. Ngay sau đó, hắn liền hiểu, y có thái độ khác thường như vậy là vì sao. . . . . .
Ngốc tử. . . . . .
Vẫn sâu sắc mẫn tuệ giống như trước kia.
Quý An Dật cười đi đến bên cạnh y, sau đó, hắn phát hiện một điều.
Đầu có thể đưa tay với tới, nhưng hôn mặt, hình như hắn phải kiễng chân thì mới hôn được mặt ngốc tử. . . . . .
Quả thật không đành lòng nhìn thẳng.
"Ngốc tử, ngồi xổm xuống."
A? Vương Tiểu Nhị không hiểu ra làm sao ngơ ngác nhìn vợ, nhưng y vẫn rất nghe lời ngồi xổm xuống, ngửa đầu mê mang nhìn vợ.
Cúi đầu nhìn ngốc tử ngồi trước mắt, nháy mắt Quý An Dật cảm giác mình rất cao lớn, cảm giác rất tốt.
Nụ cười trên mặt hắn có hơi sáng lạn quá mức, nhu nhu tóc ngốc tử như thế thật thoải mái, hắn khom lưng, hôn trên mặt y một cái.
Quý An Dật rất bình tĩnh chân bước đều đi ra khỏi phòng, lưu lại Vương Tiểu Nhị đang ngẩn ngơ ngồi tại chỗ.
Sau khi vào phòng bếp, Quý An Dật liền sụp đổ, lau một phen mồ hôi, hít một hơi thật sâu, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập, dồn dập 'thình thịch thình thịch' như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Có một cảm giác không rõ đang nảy lên trong lòng hắn, nó rất mãnh liệt nhưng cũng đang âm ỷ sôi trào trong lòng hắn.
Khi lấy lại tinh thần Vương Tiểu Nhị hạn phúc đến điên rồi.
Vợ hôn mặt y! Có phải điều này cũng biểu hiện vợ cũng rất vui về hai chuyện kia không.
Chân bước như đang đi trên mây, Vương Tiểu Nhị mang vẻ mặt cười ngớ ngẩn, đi ra ngoài đồng.
Bây giờ y nhìn cái gì cũng cảm thấy vui vẻ hạnh phúc.
"Quý ca nhi ." Vất vả lắm mới làm xong chuyện trong tay, Vương Bảo Nhi khiêng một túi đậu nành vội vội vàng vàng chạy qua đây.
Quý An Dật phục hồi lại tinh thần, nói. "Ca, ngươi qua rồi à." Sau đó, hắn liền định đi vào nhà, lấy số tiền đã chia đưa cho ca.
Mới vừađi hai bước, trong đầu nhớ đến một vấn đề.
Không biết ngốc tử có còn ở trong phòng không. . . . . .
Nếu còn ở, thì phải làm sao, nghĩ đến phản ứng của ngốc tử, hắn yên lặng ở trong lòng chuẩn bị sẵn sàng.
Kết quả khi vào thì phát hiện cửa phòng đã đóng rồi, xem ra là hắn nghĩ nhiều. (P: e hụt hẫn nha =]])
Đẩy cửa phòng ra, Quý An Dật cầm túi tiền quay lại phòng bếp.
"Ca, đây là tiền tương cá tháng trước của ngươi." Quý An Dật đi qua, đưa túi tiền cho y.
Vương Bảo Nhi nhìn thoáng qua, cầm khăn lau lau tay, nhận lấy túi tiền, yêu, sức nặng này. . . . . . "Nhiều vậy sao?" Y có hơi kinh ngạc.
"Có hai trăm cân tương cá, sáu mươi sáu tiền đồng một cân." Quý An Dật cười đáp. "Ca, số tiền này ngươi phải giữ cẩn thận." Ý tứ bên trong là, đừng để Quý bá ma lấy mất.
"Số tiền này trước tiên ngươi cứ cầm đi." Vương Bảo Nhi đem túi tiền nhét lại trong tay Quý An Dật , rất nghiêm túc nói. "Tháng sau các ngươi phải xây nhà mới, có rất nhiều chỗ cần dùng tiền."
Đây là tấm lòng của y, nhưng Quý An Dật không định nhận. "Ca, tiền nay là của ngươi, điểm này phải rõ ràng, anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng. Tháng sau nếu thiếu bạc, ta sẽ qua mươn ngươi và A Cường ca."
Vương Bảo Nhi nhìn Quý An Dật, thấy vẻ mặt kiên định của hắn, nghĩ nghĩ, rồi mới nhận lấy gói tiền trên tay hắn. "Được, thiếu bạc thì cứ nói với ta."
Dù sao, chuyện nhà cửa này, gạch ngói hay gỗ vân vân, đều do y ra mặt đi đặt, đến ;úc đó y trực tiếp dùng số bạc này cũng được.
"Số lượng tháng này hàng tăng rất nhiều, tương cá phải ba trăm cân, tỏi cay kèm của cải khô kho hai trăm cân, món cải khô kho là một trăm cân, củ cải sợi tháng này không thiếu, nhưng tháng sau là tháng mười hai, ta đoán lượng hàng sẽ tăng hơn nữa, củ cải sẽ thiếu, ta qua nhà Lưu a ma một chuyến, xem có thể thu thêm chút củ cải từ trong thôn nữa không." Quý An Dật đem chuyện này nói ra.
Vương Bảo Nhi nghe, gật đầu trả lời. "Trong thôn có mấy hộ vẫn còn nhiều củ cải sợi, có quan hệ tốt với Lưu a ma, để ông ra mặt thì tốt hơn, ngươi chạy qua nhanh qua đi, trong nhà để ta nhìn."
"Được." Dứt lời, Quý An Dật vào nhà cầm một ít tiền vội vàng chạy đi.
Bây giờ là ngày mùa, bình thường có thể chạy loạn khắp nới, nhưng bây giờ chạy vặt cũng không phải lúc này.
"Vâng. Củ cải trong nhà có hơi thiếu, ta muốn làm phiền Lưu a ma một chút, đến mấy nhà trong thôn thu thập chút củ cải giúp ta." Quý An Dật hai ba câu nói xong mục đích mình qua đây.
Giá củ cải không cao, bán ra không được bao nhiêu tiền, có một bộ phận củ cải là để bán lấy tiền, có một bộ phận hoàn toàn là vì suy nghĩ cho mùa đông, ăn củ cải chắc bụng, hầm một chút là có thể ăn, ai có tay nghề còn có thể làm ra thành bốn năm món khác nhau.
Lưu a ma vừa nghe việc này rất dứt khoát đáp ứng. "Được. Chiều tối ta sẽ đi xem thử dùm ngươi."
"Vậy được." Quý An Dật cười đứng lên. "Lưu a ma ta về trước đây.
"Ừ." Lưu a ma tiễn hắn xong thì tiếp tục bận bịu chuyện trong tay.
Về đến nhà, Quý An Dật nói việc này với Vương Bảo Nhi. Sau đó, hắn mới bắt đầu thu xếp chuyện cắt củ cải, Vương Bảo Nhi thì bận chuyện ngâm đậu.
Qua giữa buổi trưa, Vương Tiểu Nhị và Trương tam ca nhi đều trở về.
Khi thấy Trương tam ca nhi, Vương Bảo Nhi hơi ngẩn người, cười nói một câu. "Trương tam ca nhi qua đây này."
Trương tam ca nhi qua đây làm giúp, trong lòng y cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Bọn họ cần ba trăm cân củ cải sợi, nên phải cắt vài trăm cân củ cải, một mình Quý ca nhi làm chỉ sợ mệt chết hắn, bây giờ có Trương tam ca nhi ngược lại cũng không thành vấn đề, nếu y có thời gian rảnh cũng sẽ qua đây phụ một tay.
Ăn xong cơm trưa, Vương Bảo Nhi liền vội vàng đi về.
Đậu phải ngâm một khoảng thời gian, thừa dịp có thời gian trống y phải về nhà vội chuyện ngoài đồng.
Trương tam ca nhi gieo hạt cải bắc thảo xong, thì bắt tay vào việc cắt củ cải, có y gia nhập, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều.
Mang thóc đã phơi xong cất vào kho, có tấm phơi nắng đã được trải ra, đúng lúc có thể phơi nắng củ cải sợi.
Rau dưa khô đã được thu thập xong, chỉ đợi khi mùa đông đến lúc nào thiếu rau dưa là có thể lấy ra ăn.
Thừa dịp mặt trời vẫn còn, trước hết phải tăng cường chuyện phơi củ cải sợi, việc đồng áng chỉ có một mình Vương Tiểu Nhị làm, y ngược lại làm rất gọn gàng ngăn nắp, còn có thể chừa ra một chút thời gian rảnh đi vào núi kiếm một ít củi về, phơi khô chẻ ra sau đó chất thành đống trong phòng bếp, vì y phải chuẩn bị củi khô để dùng cho mùa đông.
Cả ngày bận rộn đủ thứ, đảo mắt một cái thì đã qua một ngày rồi lại một ngày.
Mặt trời trên đỉnh đầu tỏa ra nhiệt độ có thể cảm giác được, đang dần yếu đi, ban ngày cũng ngắn đi một chút, ban đem dần kéo dài ra.
Khoảng thời gian vào sáng sớm hay chạng vạng, những cơn gió thường mang theo không khí mát mẻ, lá vàng theo gió chậm rì rì rơi xuống.
Trong lòng mọi người đều hiểu, hơi thở mùi đông đang thấm đẫm khắp mọi nơi.
Nhiệt độ cũng ôn hòa hơn một chút, gia cầm và động vật trong thôn, dường như có sức sống hơn, hôm sau càng náo nhiệt hơn hôm trước, giống như đang chào mừng một thứ gì đó.
Vào tuần trăng (*) đầu tiên của tháng mười, thôn trưởng tuyên bố một tin tức khiến lòng người phấn chấn, từ trước đến nay Hà Khê thôn chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
(*) tuần: một tuần mười ngày, một tháng chia thành ba tuần thượng tuần, trung tuần và hạ tuần.
Ngay cả lễ mừng năm mới cũng chưa từng náo nhiệt vui vẻ như vậy.
Trên mặt mọi người đều mang theo nét cười, ánh mắt trong suốt, tràn ngập chờ mong về một tương lai tốt đẹp.
Có không ít người lấy dây pháo trân quý trong nhà ra, thanh âm pháo hoa nổ 'cách cách' liên tiếp vang lên.
Nhà nào không có pháo hoa thì lập tức phân phó nam nhân nhà mình lên trấn trên mua, sau đó, có mấy nhà cố ý vội vàng đánh xe trâu lên trấn trên, chỉ để mua pháo về đốt.
Ngay cả Quý bá ma có tiếng là keo kiệt nhất sau khi nghe tin này, cũng vừa bỏ tiền vừa ồn ào, kêu Quý A Cường đánh xe trâu lên trấn trên mua pháo về.
Việc này vừa nói ra, uy vọng của thôn trưởng ở Hà Khê thôn cũng được nâng cao thêm một bước. Trong lòng những thôn dân, vị trí thứ nhất là thôn trưởng, thứ hai là Quý An Dật.
Có vài hộ đối nhân xử thế phúc hậu, cảm xúc thật vất vả hòa hoãn đi một chút, liền thí điên thí dại chạy tới tìm Quý An Dật.
Đại khái họ đều có cùng một ý tứ. Từ nay về sau Quý ca nhi nếu cần cây nông nghiệp gì, cứ việc nói với bọn họ, cứ dựa theo lời hắn nói, giá cả cao hơn một tiền đồng so với giá thị trường.
Nói thật, lúc ấy nghe lời này, trong lòng Quý An Dật rất cảm động.
Đêm đó ở trong mơ Quý An Dật cười rất vui vẻ.
Sau khi tin tức này được phát ra. Ngay sau đó một sự kiện khác lại nhấc lên một đợt sóng gió khác.
Đó chính là, mua đất hoang bao quanh đỉnh núi!
Bây giờ đồ ăn đều có thể bán ra bạc a, đương nhiên ai cũng muốn nắm chặt lấy cơ hội bán được nhiều hơn.
May mắn thôn trưởng vẫn rất lý trí và thanh tỉnh.
Ông nghiêm mặt, hung mắng mắng nhóm thôn dân muốn mua đất bao quanh đỉnh núi. "Ngay cả một ngụm nước giếng, mỗi nhà chỉ gánh được nửa tháng, mỗi ngày hai gánh nước, có thể tưới được bao nhiêu đất trồng rau? Thiếu nước giếng tưới, hương vị của đồ ăn giảm đi một ít, mấy ông chủ kia đương sẽ không chịu quay lại mua nữa, các ngươi sao có thể tiếp tục kiếm bạc? Cơ hội này khó lắm mới có được, không chịu cố gắng nắm bắt, ổn định thành thật làm việc mà chỉ biết