Chương 70-1:
Editor: Pún.
Sau lập xuân (ngày 3, 4, 5 của tháng 2), nhóm thôn dân lại bắt đầu bận rộn với công việc đồng áng.
Hiển nhiên Lý Tiền tài đã bị Thiết gia ca nhi thu phục thỏa đáng, khi mọi người đang bận rộn cày cuốc ngoài đồng, vậy mà vị đại thiếu gia này cũng lần mò ra đồng cuốc đất, có đôi khi còn có thể thấy hắn vào núi kiếm củi và vân vân, đương nhiên, bên cạnh lúc nào cũng có Thiết ca nhi không rời một khắc.
Bọn họ đã gặp Thiết ca nhi vài lần, Quý An Dật và Trương tam ca nhi đều nói, y thấy hai người từ xa đều tránh đi.
Hơn nữa, Vương gia và Lý gia đều cách nhau rất xa, Trương tam ca nhi cũng không đi hướng kia, ngược lại cũng không gặp nhiều.
Sau lập xuân nhà nào cũng đều bắt đầu bận rộn, bọn Quý An Dật cũng không ngoại lệ, bọn họ phải bận nhiều chuyện hơn.
Mấu chốt nhất, là gieo hạt trước, phải khai khẩn đất hoang và đỉnh núi nhỏ.
Vương Bảo Nhi và Quý A Cường đều đến hỗ trợ, chuyện trong nhà bọn họ cũng không nhiều lắm, hai người Quý Cốc cũng có thể đối phó.
Ba người Quý An Dật chỉnh lý đỉnh núi nhỏ, còn hai người Vương Bảo Nhi thì chỉnh lý đất hoang.
Tìm thêm vài người có tài phụ giúp.
Sau đó, vài người đi vào núi tìm cây ăn quả, cây đào, cây mơ, cây mận, cây hồng, chỉ cần nhìn thấy đều sẽ không buông tha, sau đó di chuyển chúng thật cẩn thận trồng vào ngọn núi nhỏ nhà mình.
Mấy cây này đều rất lớn, mỗi lần chỉ có thể di chuyển một cây, nhỏ nhắn giống như Quý An Dật, muốn di chuyển cây và vân vân, là không đủ nhìn, hắn liền thủ trên đỉnh núi nhỏ, đợi cây được đi chuyển lên trồng xuống xong xuôi, thì tưới cho chúng một ít nước giếng, trong nước hắn cố ý cho thêm một ít linh thủy, nếu cây dời qua mà chết, thì rất đáng tiếc.
Đại Hoàng và Tiểu Hoàng thí điên thí dại đi theo chạy quanh chân hắn, mũi hai bọn chúng rất nhạy, rõ ràng ngửi thấy được nước trong thùng tốt hơn so với bình thường.
Dê mẹ thì đứng gặm cỏ non cách đó không xa, mùa xuân gì gì đó, nó rất thích.
"Đừng tham ăn. Mới vừa uống rồi giờ lại muốn uống tiếp. Qua một bên chơi đi." Quý An Dật đẩy hai gia hỏa tham ăn này ra xa một chút.
Tiểu Hoàng đứng bên chân hắn dụi dụi, cái đuôi lắc qua lắc lại rất hăng hái.
"Làm nũng cũng không được." Dừng một chút, Quý An Dật mới chỉ chỉ ngọn núi nhỏ, nói. "Đi cắn một con gà rừng về, buổi tối sẽ cho các ngươi uống một ít."
Vừa nghe thấy lời này, ngay cả Đại Hoàng từ trước đến nay luôn rất im lặng cũng kích động lên, sủa một tiếng thật to, chạy đi như một cơn gió chui vào ngọn núi nhỏ cách đó không xa, Tiểu Hoàng phe phẩy cái đuôi thí điên thí dại chạy theo sau.
Dê mẹ đang nhàn nhã gặm cỏ, nhìn bóng dáng một trước một sau, cũng sửng sốt một lúc, sau đó nhấc chân chạy theo sau.
Tìm cả ngày trời, đại khái đã tìm hết cả ngọn núi, cũng không tìm thêm được một cây ăn quả nào nữa, nhìn thời gian, bọn họ lại lên trấn mua một ít cây mơ nhỏ về trồng.
Chỉnh lý ngọn núi nhỏ xong xuôi, Quý An Dật rất chăm chỉ, ngày nào cũng lên đây, xách theo thùng gỗ đi tưới nước, nhìn chúng càng ngày càng. . . . . . tươi tốt hơn, trong lòng hắn cũng mỹ mãn.
Đảo mắt đã tới thời điểm gieo hạt, phải bận rộn gặt lúa mì, sau đó xới đất cày ruộng tiếp tục trồng lúa nước, những ngày tháng bận rộn bắt đầu rồi.
Tiểu Mộc đến đưa đơn hàng, ba trăm cân tương cá. Tháng tư phải giao. Mùa đông năm trước hắn cố ý mở rộng hầm băng ra một chút, tháng năm năm nay đợi Quý An Dật làm mứt trái cây sẽ bỏ vào.
Ba trăm cân tương, cũng không phải là một số lượng nhỏ.
Quý An Dật phải sang nhà Chung tam a ma, Hà nhị ca nhi và Lý tứ ca nhi thu đậu tương, thì mới đủ số lượng.
Lại qua nhà Lưu a ma đánh tiếng trước, nửa tháng sau sẽ đến hồ nước nhà y bắt cá về ngâm ướp tương cá. Đậu tương trong nhà Lưu a ma năm ngoái đã sớm bán hết cho hắn, năm nay hắn cố ý dư ra một chút, trên mặt ba nhà kia cũng vậy.
Mấy loại củ cải, ớt, tỏi và vừng, năm nay khai khẩn đất hoang xong, sẽ trồng ở đây, năm trước khi mới mua khu đất hoang, tin tức này cũng đã lộ ra ngoài, tránh cho có thôn dân phúc hậu trồng nhiều mấy thứ này.
Bây giờ đang bận rộn nhiều việc, đột nhiên truyền ra một tin tức.
Vương Bảo Nhi mang thai. (P: ta đợi giây phút này lâu lắm rồi, muốn rớt nước mắt.)
Bản thân y cũng không biết, vài ngày gần đây, đúng vào lúc vụ mùa, có hơi mệt một chút, may mắn có Quý A Cường bên cạnh, thiếu chút nữa thì ngã ngoài đồng, mời Lí đại phu qua, ông vừa nhìn đã nói. Mang thai ba tháng.
Nghe tin tức này, Quý An Dật hơn nửa ngày mới phản ứng kịp.
Chung quy hắn vẫn cảm thấy có chút không thực, trong đầu như có một âm thanh chợt ẩn chợt hiện. Một người đàn ông sao có thể có thai. . . . . . .
Có hơi giống như đang nằm mơ, cũng không đúng, giống như đang giao nhau giữa cảnh mơ và hiện thực.
Hắn biết đây là một thế giới kỳ quái, không có phụ nữ. Nhưng khi nghe ca có thai, hắn vẫn rất hoảng hốt. Rất không chân thật.
"Vợ. Đang nghĩ gì vậy?" Vương Tiểu Nhị đẩy đẩy vợ đang ngẩn người, hỏi một câu.
Vẻ mặt kia của vợ . . . . . . rất hiếu kỳ.
"Không có gì." Quý An Dật lắc lắc đầu, lung tung trả về một câu, suy nghĩ vẫn còn phiêu đi đâu đó.
Trương tam ca nhi đứng bên cạnh thấy hai người ngơ ngác sững sờ, thì nhịn không được nói một câu. "Quý ca nhi, Vương tiểu ca, Vương ca nhi mang thai, hai người. . . . .