Chương 74:
Editor: Pún.
Cơm lam ngọt cơm lam mặn, đều phải đợi lên đến trấn rồi mới chưng, chưng và ăn ngay lúc đó sẽ ngon hơn. Măng chua cay được để trong một hộp đựng thức ăn rất khéo léo, phân lượng rất nhiều, Quý An Dật cảm thấy, măng chua cay này có thể dùng làm đồ gia vị, về phương diện này hắn còn nhiều thiếu sót, cần phải bàn bạc và cân nhắc thêm với Tô Cẩm Minh, đầu bếp trong tay y có thể suy nghĩ thêm. Hương vị của măng chua cay, thực sự rất giòn và tươi mát, dù sao cũng phải nói nước chua thực sự là đồ tốt.
Chuẩn bị xong xuôi, thấy canh giờ đã đến, Quý An Dật và Vương Tiểu Nhị liền xuất phát lên trấn trên.
Trên đường, Vương Tiểu Nhị nghiêm túc nói. “Vợ, lần tới ta sẽ tặng cho ngươi một chiếc xe ngựa.”
Quý An Dật nghe, cười ha hả nhìn y, trong mắt có thêm chút trêu chọc. “Nói, tiểu kim khố của ngươi có bao nhiêu tiền.”
“Không, không bao nhiêu.” Vương Tiểu Nhị có hơi ngượng ngùng.
Y kiếm tiền không nhanh bằng vợ.
“Ngốc tử.” Quý An Dật nhìn y trong mắt hàm chứa một cảm xúc nào đó, đưa tay đẩy đẩy cánh tay y.
Vương Tiểu Nhị vừa đáp lời vừa nhìn về phía vợ. “Hả.”
“Đi loanh quanh trong núi, đúng lúc có thể dạy Tiểu Hòang và Đại Hòang, nhưng không được đi sâu vào trong rừng, cho dù bên trong có nhiều thứ tốt cũng không được đi vào.” Hắn còn nhớ rõ, chuyện Lưu a ma nói với hắn về Phó lão ma ma, bản lĩnh năm đó của Phó Hổ có thể đánh chết đại miêu, không phải vào rừng sâu vẫn xảy ra chuyện đấy sao. “Ngộ nhỡ ngươi có chuyện gì, kiếm được số tiền lớn có cái rắm mà dùng, không phải toàn bộ đều đưa cho y quán sao, phí tiền là chuyện nhỏ, mấu chốt là ngươi còn phải công toi chịu đau, lời này tuy không hay, nhưng lỡ thương tích ngươi nặng gặp chuyện ngòai ý muốn. . . . . .”
“Ta muốn sống một cuộc sống yên bình với ngươi, ăn mặc không lo, trong tay có chút tiền trinh, bên cạnh có sự lựa chọn, hai chúng ta đều khỏe mạnh thì quan trong hơn bất cứ thứ gì.” Quý An Dật chỉ sợ y đi vào ngõ cụt.
Lời này Vương Tiểu Nhị nghe rất thỏa mãn, cảm thấy trong ngực ấm áp vô cùng. “Vợ, trong lòng ta đều biết, không có chuyện gì đầu.”
“Việc ngươi nói không tính, năm đó Phó Hổ ngay cả đại miêu cũng có thể gϊếŧ, còn không phải vẫn xảy ra chuyện đó sao. Ngươi học quyền với thôn truởng chỉ nửa năm, tuy cũng có chút bản lĩnh, nhưng có thể lợi hại đến đâu, trong núi sâu kia quanh năm không có bóng người, dã vật bên trong không biết đã sinh trưởng thành cái dạng gì, số lượng không biết bao nhiêu, ngươi một mình mang theo hai con chó xông vào, so với tự đi tìm đường chết thì không khác mấy. Ngươi muốn đi săn ta đồng ý, nhưng không thể vào sâu trong rừng, ngốc tử, bây giờ chúng ta cũng rất tốt rồi, nếu ngươi đi sâu vào trong rừng, ta sẽ lập tức qua phòng khác ngủ, dù sao bây giờ nhà chúng ta cũng nhiều phòng.” Quý An Dật nói rất nghiêm túc.
Vương Tiểu Nhị nhìn y, hắc hắc cười ngây ngô, trong lòng hơi cảm thấy có lỗi, những lời vợ nói đều rất đúng.
“Cười cái rắm.” Hắn nói nghiêm túc mà người này chỉ biết giả ngu lấp liếm. Trong lòng Quý An Dật có hơi bực bội, chìa tay đập một cái lên vai y. “Chạy nhanh lên.”
“Vợ ta chưa đi vào sâu trong rừng, ta chỉ đi loanh quanh trong núi. “Y cũng đang định đi sâu vào trong núi một chuyến, bây giờ là thời điểm tốt, trong rừng có rất nhiều thứ tốt. Đương nhiên lời này Vương Tiểu Nhị không dám nói cho vợ nghe, lại càng không dám lộ ra chút tâm tư nào.
Sớm biết vợ sẽ nói như thế này, hai ngày trước y đã lập tức hành động rồi.
“Đừng có che dấu, ta đều nhìn ra hết, ngươi chưa đi vào rừng sâu, nhưng ngươi đã có kế họach đi sâu vào rừng một chuyến rồi.” Quý An Dật hừ nhẹ một chuyến.
Vương Tiểu Nhị ngốc nghếch cười ha ha. “Vợ, ngươi thật thông minh, ta nghĩ gì, ngươi đều biết, bây giờ ta không nghĩ nữa, không nghĩ nữa.”
Dù sao cũng không đáp ứng chuyện đi sâu vào rừng, tên trộm tinh ranh Vương Tiểu Nhị, vẫn đang suy nghĩ cách lừa vợ y.
“Biết bây giờ ta đang nghĩ gì không?” Quý An Dật dừng bước, nhìn Vương Tiểu Nhị thản nhiên hỏi một câu.
Vương Tiểu Nhị đột nhiên cảm thấy da đầu run lên. “Vợ nghĩ gì?” Trên mặt không thể nở nổi nụ cười.
Vợ thực sự tức giận rồi.
“Ta đã nghĩ. . . . . .”
“Rừng sâu có gì tốt, đương nhiên vợ là quan trọng nhất.” Vương Tiểu Nhị vô cùng nghiêm túc nói, nói xong thì nở một nụ cười thật sáng lạn với Quý An Dật. “Vợ ta sẽ không đi vào rừng sâu, ta nghe lời ngươi, vợ nói cái gì là cái đó. Đi bộ rất mệt, ta cõng ngươi, xe ngựa ta sẽ từ từ góp, không vội không vội.”
Quý An Dật nhìn y thật sâu, bên trong chứa rất nhiều cảm xúc, Vương Tiểu Nhị nhìn, không hiểu sao, lòng liền đau, những vụn tre kia đâm vào trong thịt, y không đau, nhưng trong nháy mắt ấy, lòng y rất đau, rút ra trong nháy mắt cũng đau.
“Vợ, chúng ta sẽ sống thật tốt, ta không nghĩ những chuyện linh tinh kia nữa. Ta sẽ chậm rãi tích góp tiền, ta mới mười lăm tuổi, vẫn có thể sống thật lâu thật lâu, ta có thể kiếm thật nhiều tiền cho ngươi mua đủ thứ. Chờ chúng ta già, lại lấy từng món từng món ra ngắm. Vợ ta muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp đến trước mặt ngươi, ngươi không biết lòng ta. . . . . .” Vương Tiểu Nhị không biết phải nói suy nghĩ trong đầu ra như thế nào.
Đôi khi y thấy, nếu y vẫn là Vương Tiểu Nhị ngốc nghếch trước kia, thực ra cũng không tồi. Bây giờ y còn nhỏ, y sợ, vợ tốt như vậy. . . . . .
Y không biết phải hình dung tâm tình của mình bây giờ như thế nào, y chỉ muốn đem tất cả mọi thứ tốt đẹp đến trước mặt vợ, như vậy lòng y mới ổn định hơn một chút.
Không phải y sợ vợ đi, lại càng không phải sợ vợ không cần y, trước kia y chỉ là một đứa ngốc cái gì cũng không biết, vợ vẫn toàn tâm toàn ý đối tốt với y.
Chỉ là cái tâm tình này. . . . . .Cái tâm tình này y không có cách nào khống chế.
Y chỉ muốn làm một chút chuyện gì đó, thì lòng y mới bớt bức bối.
Hắn hiểu tâm tư của ngốc tử, nhưng hắn không biết nên nói gì, dường như có rất nhiều điều muốn nói, rồi lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Qua một lúc, hắn kéo tay Vương Tiểu Nhị, thật chậm rãi, ôn hòa nói với y. “Ngươi trưởng thành lên nhiều rồi, quần áo mùa hè của năm ngoái đã mặc không vừa, chúng ta cũng không thể lần nào cũng đến cửa hàng mua, dù sao cũng sẽ có chút không vừa người, rất phiền tóai, để ca giúp hai ta làm cũng không được, ta nghĩ, đơn giản nhất là trước tiên bắt tay vào may cho ngươi một bộ quần áo mùa hè, tay nghề của Lưu a ma rất tốt, chỉ là trong nhà ông bận rộn quá. Ta thấy quần áo của Trương tam ca nhi, đường may chặt chẽ vuốt lên rất thoải mái không đâm tay, ta thấy y may mấy lần, y lại ở nhà chúng ta, học với y là thích hợp nhất.”
“Năm trước trong lúc kích động ta đã mua mấy cuộn vải, bây giờ vẫn còn không ít, mùa hè oi bức, mặc áo bông sẽ không thỏai mái. Gà vịt trong nhà chỉ còn bốn con, bàn chuyện xong với Tô lão bản, chúng ta lại mua thêm sáu con về, nếu lên trấn trên thấy phiền, chúng ta lại qua nhà Lưu a ma mua, ôm một ổ gà trong người cũng phiền lắm.” Một vài chuyện vụn vặt trong nhà, Quý An Dật nghĩ tới cái gì liền nói cái đó. “Năm nay phải mua một đầu trâu, bây giờ đất vườn cũng không thiếu, chút nữa lên trấn chúng ta đi dạo, nhìn thử có thể tìm được một đầu trâu tốt hay không.”
Hắn không biết nói những lời ngọt ngào, hắn cảm thấy, miệng nói rất hay không bằng an ổn kiên định làm thật tốt mọi thứ.
Hắn muốn cùng Vương Tiểu Nhị sống thật tốt, dụng tâm kinh doanh, khiến cho cuộc sống của cả hai càng ngày càng tốt hơn.
Tâm tư của ngốc tử, hắn hiểu, hắn không biết phải nói như thể nào, nhưng hắn biết phải làm như thế nào, hy vọng hành động của hắn có thể trấn an tâm tình của y.
Trên đường có một khúc dạo nhạc như vậy, cước trình cũng chậm hơn không ít, cuối giờ thìn cả hai mới lên đến trấn.
“Sao không đi cùng xe ngựa với Tiều Mộc?” Tô Cẩm Minh phe phẩy quạt hỏi, y chờ đến gần điên luôn rồi.
Quý An Dật cười cười cười. “Thu dọn nhiều đồ đạc nên hơi lâu, sợ làm lỡ việc buôn bán trong tiểu lâu, nên ta kêu Tiểu Mộc đi trước.”
“Nghe nói ngươi mới nghĩ ra được hai món ăn mới, mau, lấy ra cho ta xem thử.” Thu quạt, Tô Cẩm Minh vui vẻ đi tới gần Quý An Dật, hai mắt tỏa sáng, hoàn toàn không che dấu sự kích động của mình.
Hợp tác lâu như vậy, y biết thái độ làm người của Quý An Dật, khi giao tiếp với hắn, rất thoải mái, không cần phải dối trá, quanh co lòng vòng.
Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh Quý An Dật, nhìn cái người đang hớn hở chạy tới kia, đợi y đến gần, hắn đi nhanh chắn trước mặt y, giơ giơ nắm đấm lên. “Chuyện lần trước ta vẫn nhớ kỹ đấy.”
Tô Cẩm Minh tưởng hắn muốn đánh mình một quyền, nên nhanh chóng nghiêng đầu.
Không ngờ, Vương Tiểu Nhị lại chen chân vào quét qua hai chân của y.
Vốn y có thể không ngã sấp xuống như vậy, nhưng người đó khiến y nghiêng đầu, cơ thể mất cân bằng nghiêm trọng.
(´罒') . . . . . .
Y có nên may mắn là trên đất có trải thảm không, ngã cũng không đau.
Động tĩnh này hơi lớn, Tiểu Mộc vọt tiến vào, vội nâng ông chủ đang nằm dưới đất lên. “Sao vậy?”
Quý An Dật vội nói tiếp. “Đi hơi vội, vướng chân.”
“Phải. Hơi nóng vội, hơi nóng vội.” Tô Cẩm Minh sửa sang lại quần áo của mình. “Tiểu Mộc ngươi vội chuyện của ngươi đi.”
Chung quy vẫn cảm thấy chuyện không phải như thế. Tiểu Mộc nhìn một vòng mọi người trong phòng, mang theo một bụng nghi hoặc đi ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại.
“Ngươi thật nhỏ mọn.” Tô Cẩm Minh mở quạt ra, quạt hai cái.
Như ý muốn, tự biết rõ hành động này không ổn, trong lòng vợ nhất định sẽ có ý kiến, Vương Tiểu Nhị liền rất thành thành thật thật đứng làm bối cảnh.
Giống như chuyện vừa mới xảy ra không hề liên quan tới y.
“Sau này đừng có chọc Tiểu Nhị nhà ta, cái này còn nhẹ đó.” Quý An Dật cầm đồ đạc trên bàn. “Đến, nếm thử trước chút măng chua cay này đi.”
A, vợ không giận. Vương Tiểu Nhị rất vui vẻ.
Tô Cẩm Minh nhìn thấy, đang định nếm thử hương vị của măng chua cay, liền nhịn không được cười ra tiếng.
Sao y cảm thấy, Vương Tiểu Nhị càng ngày càng khờ hơn trước kia nhỉ?
“Cười cái rắm.” Quý An Dật quay đầu trừng mắt liếc nhìn Vương Tiểu Nhị một cái, thấy vẻ mặt y, cũng nhịn được nhếch miệng nở nụ cười. Ngốc tử này. . . . . . “Lại đây ngồi.” Hắn đứng lên, kéo y ngồi bên cạnh mình.
“Vợ.” Vương Tiểu Nhị vui vẻ gọi một tiếng.
“Hai người đừng có đứng trước mặt ta tú ân tú ái.” Tô Cẩm Minh bốc mùi chua nói một câu. “Lại là vị chua cay?”
“Lời này. . . . . . Quý An Dật nhếch mi. “Không thích?”
“Không phải. Người Cảnh Đêm thành rất thích vị chua cay, rất hợp khẩu vị. Ngửi vị chua này rất nặng, để ta nếm thử.” Vẫn còn nhiều mùi chua, vị chua nặng thì không dễ làm đồ nhắm rượu. Trong đầu Tô Cẩm Minh cân nhắc, duỗi đũa, gắp một miếng măng, cắn một miếng
A. . . . . .Cái vị này, kinh hỉ, ngoài ý muốn.
Rất giòn và non, không chát miệng, vị tinh khiết và thơm, chua cay vừa phải, không tồi a. Chỉ là y vẫn cảm thấy thiếu một chút gì đó. . . . . .
“Hình như vẫn còn thiếu một chút gì đó, nếu trung hòa một chút, thì dùng làm đồ nhắm sẽ rất ngon.” Tỉ mỉ nhấm nháp xong, Tô Cẩm Minh để đũa xuống.
Quý An Dật nghe, thì nói ra suy nghĩ của mình. “Món măng chua cay này, có hơi thiên hướng về đồ gia vị.”
“Đúng. Chính là cảm giác đó.” Tô Cẩm Minh vỗ bàn, có hơi kích động. “Món thứ hai là món gì?”
“Đây là món cơm lam, đây là cơm lam vị mặn, phải chưng chín trước mới có thể ăn.” Quý An Dật mở hộp đựng đồ ăn ra.
Tô Cẩm Minh nhìn món cơm lam này, hai mắt ngay lập tức sáng lên. Món này tốt, không chỉ trình bày đẹp lịch sự, mà còn ăn ngon! Hắn sẽ đưa ra vào ngày nghỉ thích hợp nhất. “Tiểu Mộc.”
Tiểu Mộc đang bận rộn bên ngoài nghe thấy tiếng, thì để chuyện trên tay xuống