Pún: Chào các nàng!!!! ta đã trở lại và không biết có lặn tiếp không :))) ta bỏ lâu quá đến ta cũng quên nhiều chi tiết luôn rồi. Ta cũng muốn drop lắm, lâu quá rồi mà, nhưng mà thiệt sự không nỡ nên cứ tèn tèn há ^^
Chương 79:
Editor: Pún.
Nhà Vương gia gần nhất, nên họ trực tiếp mang người này về đó.
"Nấu một chậu nước ấm lại đây." Lí đại phu để hòm thuốc trên lưng xuống. Nói tiếp. "Lấy thêm một cái kéo qua nữa."
Toàn thân người này đều là vết bẩn, đừng hy vọng y rửa sạch cả người cho hắn, nhiều nhất y cũng chỉ giúp hắn rửa sạch vết thương ở đùi phải.
Quý An Dật đưa kéo cho Lí đại phu, nhìn y chỉ cần hai ba kéo đã cắt rớt nửa ống quần của người đàn ông này, Vương Tiểu Nhị đứng bên cạnh thấy, liền không dấu vết đứng chắn trước mặt vợ, xoay người, nhìn vợ rất nghiêm túc nói. "Vợ sao không đi thắp một ngọn đèn đi?"
"Được." Bên ngoài trời đen như mực, thì trong phòng rất nhanh cũng tối theo. Quý An Dật vội vàng đi ra ngoài lấy đèn.
Đúng lúc gặp Trương tam ca nhi đang bưng nước ấm vào, thiếu chút nữa hai người đã tông vào nhau, cả hai nhìn nhau cười cười rồi vội đi làm việc của mình.
"Lí đại phu nước ấm đây rồi. Ta để trên ghế đấy." Nhìn lướt qua người nằm trên gường, thấy đùi y đã lộ ra gần hết, Trương tam ca nhi vội hạ tầm mắt. "Không có gì, ta ra ngoài trước."
Lúc này, đúng lúc Quý An Dật đang cầm đèn vào, Trương tam ca nhi thấy, thì vội ngăn cản, hô vào trong phòng. "Vương tiểu ca đèn có rồi."
Vương Tiểu Nhị đi ra cầm đèn vào phòng.
Trương tam ca nhi kéo Quý An Dật đi vào phòng bếp. Quý An Dật buồn bực hỏi. "Sao vậy?"
"Chúng ta đứng trong phòng kia thì không tốt lắm." Trương tam ca nhi hàm hàm hồ hồ nói một câu, rồi nói tiếp. "Quý ca nhi, thừa dịp này chúng ta đi tắm rửa trước đi."
Lúc này Quý An Dật mới nhớ tới, mình vẫn chưa tắm rửa. "Được. Ta tắm rửa trước."
Đợi Lí đại phu xử lý xong miệng vết thương cho người đàn ông kia, Vương Tiểu Nhị sẽ đưa hắn về nhà, khi y vào phòng bếp, đúng lúc Quý An Dật vừa tắm rửa đi ra, thấy y, thì hỏi một câu. "Người nọ sao rồi?"
"Lí đại phu nói có thể ngày mai mới tỉnh." Vương Tiểu Nhị trả về một câu, ngồi bên cạnh bếp chờ vợ.
Giữa trưa ngày hôm sau người đàn ông kia mới tỉnh lại, trùng hợp là lúc họ đang ăn cơm trưa, đang ăn thì nghe trong phòng có âm thanh phát ra, bọn họ để bát đũa xuống đi vào phòng xem tình hình.
Thực sự, họ rất hoài nghi, người đàn ông này ngửi thấy mùi đồ ăn nên đói tỉnh.
Bởi vì câu đầu tiên y nói là. "Ta đói. . . . . . ."
"Đợi một lát, ta mang một ít đồ ăn qua đây. " Quý An Dật nói xong thì đi ra, vào phòng bếp bưng một chén đồ ăn cho y.
Trương tam ca nhi tiện tay bưng một chén nước để trên ghế bên cạnh giường.
Người này hoàn toàn không cần Vương Tiểu Nhị hỗ trợ, ngay lập tức y dựa vào đầu giường, vội vàng bưng bát lên.
Không bao lâu, bát cơm liền sạch sẽ.
"Cảm ơn mọi người." Đặt cái bát đã trống không xuống, người đàn ông kia thành khẩn nói một câu, sau đó nói tiếp. "Ta họ Tạ, tên chỉ một chữ Thất."
Tạ Thất. Quý An Dật thuận miệng hỏi. "Ngươi ở nhà xếp thứ bảy?"
"Không phải. Ta là đứa trẻ bị vứt bỏ, thời điểm ta được sư phụ nhặt về là đầu tháng bảy, nên liền có tên Tạ Thất này."
Buổi chiều, Lí đại phu qua đây đổi thuốc cho Tạ Thất. Tiễn bước Lí đại phu đi không bao lâu, thì có một người lạ đến, chỉ là không biết vì sao, ánh mắt của người này khiến hắn có một cảm giác quen thuộc.
Y vừa thấy Quý An Dật, liền câu nệ cười cười. "Ngươi là Quý ca nhi phải không? Thịnh Vượng nhà ta đang ở đây phải không?"
Khó trách nhìn có chút quen, đây là a ma của Trương tam ca nhi?
Y đến đây có chuyện gì? Trong lòng nói thầm, nhưng ngoài mặt Quý An Dật vẫn khách sáo cười. "Ở trong nhà, bên ngoài trời lạnh, sao không vào nhà ngồi một chút?"
"Được, làm phiền ngươi." Trương a ma vào phòng.
Trương tam ca nhi đang bận rộn ở phòng bếp nghe thấy tiếng mở cửa, vừa xoay người thấy, liền ngây ngẩn cả người, y thật không ngờ, vậy mà lại gặp a ma của y ở đây.
"Ngươi ở bên này cũng tốt, so với ở trong nhà thì tốt hơn, ta với a cha ngươi cũng thật sự không có biện pháp, chờ hai chúng ta già rồi, dù sao cũng phải có người cho chúng ta dưỡng lão, một mình ngươi vốn đã không dễ dàng, không thể bị hai lão già chúng ta liên lụy, trước kia còn tốt, bây giờ cha ngươi bị gãy chân, cuộc sống càng ngày càng khó khăn. Hôm nay ta qua đây, chỉ muốn nhìn ngươi một chút, sau này có tiền thì tự mình tích góp, ngươi phải suy nghĩ cho mình, hai lão già chúng ta, ra nông nỗi như bây giờ, cũng chỉ có thể nhìn mà không giúp được gì. Ta với cha ngươi cũng góp được một ít tiền, một lượng bạc này ngươi cầm đi, ở bên này cố gắng sống thật tốt, trong nhà. . . . . . Cũng đừng về nữa."
Trương a ma đi ra nhà sau, vừa thấy Trương tam ca nhi, cũng không cong cong quẹo quẹo, mà trực tiếp nói một đoạn dài, sau đó nhét ngân lượng vào tay y, rồi xoay người vội vội vàng vàng đi.
"Trương tam ca nhi." Quý An Dật nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Trương tam ca nhi phục hồi tinh thần, nhìn một lượng bạc trong tay, cất bước đuổi theo.
Sau giờ Thìn một lúc lâu, Trương tam ca nhi mới trở về, ngồi bên cạnh bếp lò y tự kể về một ít chuyện cũ của bản thân.
"A cha ta là một người rất thật thà, tính tình của ta cũng giống a ma ta như đúc, trước kia, ta muốn gả cho Lí Tiến Tài, a ma ta không đồng ý, ông nói tính tình này của ta, chỉ có thể lấy người thật thà chất phát, mới có thể sống tốt, khi đó ta không tin. . . . . ."
"Bây giờ thấy được kết quả, ta mới hối hận, nếu lúc trước ta nghe lời a ma nói, thì bây giờ sẽ như không như thế này."
"Tính tình của Đại ca và Nhị ca đều giống a cha ta, tính tình họ trước kia rất khờ, rất thành thật, nhưng trải qua nhiều biến cố, sau này a ma ta lại nói, phải cưới cho Nhị ca ta một người vợ lợi hại hơn một chút, vậy mới không bị khi dễ. Trước kia ta cũng thấy ý tưởng này rất tốt, nhưng tới bây giờ ta mới biết được. . . . . . Sai, quá sai."
"Ngươi nói đúng, con người, bản thân phải kiên trì dũng cảm một chút, mới là điều tốt nhất."
"Ta không hận a ma a cha ta,