Hạ Hi Bối ngồi xổm trên mặt đất ôm bụng, suýt chút nữa co lại thành một quả bóng.
Mỗi lần bà dì đến, cô đều cảm thấy rất đau đớn.
Cô đã sống một cuộc sống rất khó khăn trong những năm này, ăn những bữa ăn đơn giản nhất mà không có dinh dưỡng.
Cô bắt đầu đi làm khi mới mười ba, mười bồn tuổi, họ không muốn lao động trẻ con nên cô chỉ có thể trốn sau bếp làm công việc rửa bát.
Có cửa hàng lớn nào muốn tuyển cô ấy vào làm chứ? Nước nóng cũng tốn tiền mua nữa là!
Vào mùa đông, ngay cả khi ở đây không có tuyết, nước cũng lạnh như băng vậy.
Vì sức khỏe không tốt nên lên cấp 3 cô mới có kinh nguyệt.
Từ đó kinh nguyệt hỗn loạn, có khi vài tháng mới có một lần nhưng lần nào cũng rất đau.
Lúc này cô vừa trọng sinh không đến mấy ngày, làm sao có thể nhớ tới chuyện như vậy?
Không, cô mắt cảnh giác nên trở tay không kịp rồi!
Cho dù kỹ năng y thuật của cô có mạnh đến đâu, cô cũng sẽ không thể chống trả khi đối mặt với sự đau đớn lúc này.
"Em bị làm sao vậy?"
Kiều Ngôn Giác nhìn Hạ Hi Bối chuẩn bị rời đi, nhưng ngay sau đó đã ngồi xổm xuống, liền tò mò đi lên.
Sau khi nhìn rõ bộ dạng của cô, anh cũng sửng sốt.
Sắc mặt cô tái mét, thậm chí đôi môi cũng không còn chút máu.
Hạ Hi Bối nghiến răng, hoàn toàn không thể trả lời được lời nói của anh.
"Hoắc Tử Quân!"
Kiều Ngôn Giác hét lên: "Lại đây!"
Hoắc Tử Quân rốt cục nhịn cười, bước nhanh đi tới.
"Để tôi xem.
"
Anh đưa tay chạm vào tay Hạ Hi Bối.
"Cậu làm gì vậy?"
Kiều Ngôn Giác vô thức hất tay anh ta ra, trừng mắt nhìn anh ta.
Hoắc Tử Quân khóe miệng giật giật: "Tôi phải bắt mạch cho cô ấy! Nếu không, anh cho rằng tôi có thể nhìn ra vấn đề bằng mắt thường à?"
Sau đó, Kiêu Ngôn Giác mới nhận ra răng Hoặc Tử Quân từng học y, phương pháp đương nhiên là khác nhau.
"Không cần đâu! "
Hạ Hi Bối cắn răng nói: "Tôi, tự mình đi, là được rồi!"
Vừa nói, cô vừa đứng dậy.
Nhưng trước khi cô có thể đứng vững, cơ thể cô lại lắc lư.
Như thể trong bụng có dòng nước đang gợn sóng, thiếu chút nữa là cô ngã xuống rồi!
"Cẩm thận!"
Kiều Ngôn Giác giật mình và sải bước tới đỡ cô.
Cô gục đầu vào vòng tay của Kiều Ngôn Giác, cơn