"Vân Hạ, tất nhiên chúng ta là bạn tốt rồi, nếu không thì trước khi vào tiết học tôi cũng không gọi cậu dậy đâu, đây không phải là vì sợ giáo viên nhìn thấy hay sao."
Vân Hạ cười thật tươi, chẳng qua nụ cười này lại chứa đầy sự ác ý, Nguyên Tiểu Phỉ chỉ cảm thấy nụ cười này rất lạ nhưng không thể nhìn ra nó lạ chỗ nào.
Vân Hạ vươn bàn tay mập ú ra vỗ vỗ vào khuôn khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyên Tiểu Phỉ: "Tiểu Phỉ, cậu ra ngoài kia đứng với tôi đi, được không?"
"Vân Hạ, cậu..." Trong mắt Nguyên Tiểu Phỉ hiện lên một tia không muốn, nhưng ngoài mặt lại nói: "Vân Hạ, chủ nhiệm đang phạt cậu, nếu như tôi ra đó đứng với cậu, chắc chắn cô ấy sẽ có ý kiến với tôi..."
"Vậy thì vừa hay, chủ nhiệm không thích cậu thì sẽ trực tiếp phạt cậu đứng ngoài đó với tôi, nếu đã là bạn tốt thì tất nhiên phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu rồi."
Thấy Vân Hạ dùng dáng vẻ đương nhiên như thế để nói chuyện, vẻ mặt Nguyên Tiểu Phỉ trở nên cứng đờ.
"Ui da...." Nguyên Tiểu Phỉ bỗng ôm bụng: "Có lẽ là buổi trưa ăn trúng thứ gì rồi, Vân Hạ tôi đi WC trước, lát nữa giáo viên đến, cậu báo lý do giúp tôi nha."
Không đợi Vân Hạ trả lời, Nguyên Tiểu Phỉ đã cầm lấy bịch khăn giấy, ngay cả đầu cũng không thèm quay lại, vội vàng chạy ra khỏi lớp học.
Tiết này là tiết toán học, người dạy chính là thầy Lý, trong trí nhớ thì ở trường cao trung Thánh Anh này, thầy ấy là một trong số ít người không hề e sợ cường quyền.
Dù có là người thật sự đối xử bình đẳng với tất cả học sinh thì cũng đừng mong Vân Hạ cô sẽ ngoan ngoãn nghe giảng bài.
Cả một tiết, cô đều như đang đi lạc vào cõi thần tiên.
"Vân Hạ, bài tiếp theo này, em lên giải cho các bạn xem nên làm như thế nào." Vẻ mặt thầy Lý vô cùng nghiêm túc, giọng nói của thầy đã lập tức kéo Vân Hạ từ cõi thần tiên trở về.
Đồng thời, thầy Lý cũng không thấy người ngồi bên cạnh cô, thuận miệng hỏi: "Nguyên Tiểu Phỉ đâu?"
"Không biết."
Vân Hạ uể oải trả lời, ánh mắt liếc qua đề bài trên bảng đen, cô ngáp một cái, thiệt là nhàm chán mà, còn phải lên làm bài nữa.
Quả nhiên, muốn làm một học sinh tốt không hề dễ dàng, còn phải làm khỉ* cho cả lớp nhìn, làm học sinh kém tốt hơn nhiều, đi học thì ngủ, tan học thì làm loạn một chút, thế là một ngày đã trôi qua.
*Ý là giống như xiếc khỉ vậy, bây giờ Vân Hạ phải lên bảng
làm cho cả đám khán giả kiêm bạn học trong lớp nhìn.
"Vân Hạ, em lên làm bài trước đi."
Đối với học sinh trốn học, thầy Lý rất tức giận, ông ra khỏi lớp học, lấy điện thoại gọi cho chủ nhiệm lớp.
Cả lớp đều nhìn Vân Hạ, cô khôi phục nụ cười có chút ác ý, lê bước chân lên bục giảng.
Dưới lớp, mọi người nhìn hành động của cô, có chút thất vọng, học bá vẫn là học bá, tuy rằng hôm nay tâm trạng không tốt nhưng đề trên bảng vẫn không thể làm khó được cô.
Sau chuyện lúc sáng, bọn họ còn nghĩ là Vân Hạ sẽ thấy mất mặt chứ.
Vân Hạ đứng trên bục giảng, nhìn qua đề bài, theo ký ức của nguyên chủ thì cô có thể làm được, nhưng mà muốn giải đề này cho tới khi có đáp án thì ít nhất phải dùng phấn viết hết nửa cái bảng, hơn nữa chúng còn là những ký hiệu lộn xộn, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Thật phiền mà!
Phiền quá đi mất!
Cả lớp nhìn Vân Hạ đứng im bất động, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cũng có đề toán mà Vân Hạ không giải được hả?
Ngay lập tức, vẻ mặt mọi người đều trở nên vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, Vân Hạ cầm phấn, nâng cánh tay lên, động tác này như hắt một chậu nước lạnh vào mặt cả lớp.
Lúc nãy, có lẽ Vân Hạ còn đang ngẫm nghĩ, chắc là đang chuẩn bị, nâng cao tinh thần trước khi bắt đầu giải đề, đúng không?
"Đây là đề môn toán, Vân Hạ giỏi nhất là môn toán." Lý Nguyệt nói: "Thầy Lý ra đề chắc chắn Vân Hạ sẽ giải được." Trong giọng nói của cô ta có chút ghen ghét, cũng có chút thất vọng.
Nhìn Vân Hạ đang viết chữ trên bảng, cả lớp chẳng còn thấy thú vị nữa, thừa dịp thầy Lý còn đang gọi điện thoại ở bên ngoài nên nhỏ giọng nói chuyện.
Khoảng mười giây sau, bọn họ thấy có bóng người đi xuống khỏi bục giảng, liền cùng nhau ngẩng đầu lên.
Khi bọn họ nhìn thấy chữ viết trên bảng, khuôn mặt liền trở nên méo mó.