Hai chữ “Phân gia” vừa ra, cả đại sảnh một mảnh tĩnh mịch.
Nếu nói kiên định không nghĩ phân gia, hẳn là chỉ có hai người già của An gia mà thôi.
Hai vợ chồng anh cả, anh hai đều đã muốn phân gia để có thể tự do nắm giữ tài chính, nhưng lại lo lắng sau phân gia liền không thể tiếp tục chiếm chỗ tốt của An Quốc Bang.
An Lệ Nùng trộm xem An gia hai lão nháy mắt mặt đen xạm lại, còn có những người khác tâm tư khác nhau. Có người vui sướng, có người cân nhắc, có người không tán đồng, có người chờ mong......
An lão thái phục hồi tinh thần lại từ trong đả kích của hai chữ “phân gia”, ngữ khí vội vàng lại bén nhọn, giống như bị người bóp lấy cổ gà, cũng giống dao nhỏ xẹt qua thanh sắt, thanh âm bén nhọn chói tai làm cho lỗ tai đau nhói.
“Thằng Năm, con muốn phân gia?”
“Con thế nhưng muốn phân gia?”
An lão thái nghiến răng nghiến lợi, giống như An Quốc Bang làm phải việc tội ác tày trời nào đó, giận dữ trừng mắt, mắt xếch trợn lên, đôi môi dày đóng mở liên tục, mắng to An Quốc Bang một trận.
Ở nông thôn, các bà các cô mắng chửi người tới tới lui lui đều là nói mấy câu như vậy, đại khái ý tứ chính là bất hiếu, vô tình vô nghĩa.
An Quốc Bang cau mày, thói quen giọng nói của lão thái thái vang lớn mà bén nhọn, nhưng lo lắng này đó bén nhọn chói tai thanh âm sẽ thương đến lỗ tai nhỏ của An Lệ Nùng, cầm lòng không đậu duỗi tay che lại lỗ tai của cô.
“Mẹ, nhỏ giọng chút, mẹ làm Quả vải nhỏ sợ bây giờ.”
An Lệ Nùng trong tich tắc từ ‘ vẻ mặt hóng hớt drama’ biến thành ‘ vẻ nhu nhược đáng thương sợ sệt ’.
An Quốc Bang bất đắc dĩ sờ sờ đầu nhỏ của con gái, tốc độ biến sắc mặt...... Cũng không biết ăn bao nhiêu đau khổ mới có thể luyện ra được bản lĩnh như vậy.
Vì tránh cho An lão thái đem tức giận trút lên trên người An Lệ Nùng, An Quốc Bang nhờ cháu trai cháu gái dẫn cô đi ra ngoài chơi. An Quốc Bang lo lắng Quả vải nhỏ trời xa đất lạ sẽ sợ hãi, nhờ cháu trai cháu gái chiếu cố để ý nhiều hơn.
Bởi vì tò mò với việc phân gia, nên mọi người cũng không có đi xa, liền đứng ở bên ngoài cửa nhà.
An Lệ Nùng an tĩnh như gà, khóe mắt liếc về hướng đám anh chị em họ đang đứng dưới gốc cây vải, xem dáng đứng liền hai nhà bác cả và bác hai đều không ưa gì nhau.
Ba cô con gái nhà bác cả tương đối nội hướng, cúi đầu, hai ngón tay xoắn vào nhau, không biết suy nghĩ cái gì. An Lệ Nùng nhìn đỉnh đầu tóc thưa thớt của mấy người.
Cũng không biết có phải do dinh dưỡng bất lương hay không, tóc của mấy chị em gái nhà họ An đều rất thưa thớt, lác đác, khô vàng vô cùng.
Đột nhiên, An Lệ Nùng nghĩ đến ‘ con rận ’ trong truyền thuyết, nổi da gà khắp mình, cả người rét run, da đầu tê dại.
Lặng lẽ lui về phía sau hai bước, yên lặng kéo ra khoảng cách.
Các anh họ khác cũng đang trộm đánh giá An Lệ Nùng, trắng nõn sạch sẽ An Lệ Nùng khác xa với các bé gái đen bóng ở nông thôn.
An Khê thì nhăn lại cái mũi hướng An Lệ Nùng hừ lạnh một tiếng, An Lệ Nùng lập tức đáp trải một ánh mắt xem thường.
Ai còn không phải tiểu công chúa?
Lại nói,hiện tại cô vẫn còn là một đứa trẻ đâu.
An Lệ Nùng cùng An Khê, ngươi trừng mắt ta trợn mắt, ngươi hừ lạnh ta cười nhạo, giống hai con gà con ấu trĩ mổ nhau.
Vừa bực mình vừa buồn cười.
“Thằng Năm, con thật sự muốn phân gia?” An lão nhẹ nhàng gẩy gầy đầu ống hút, thanh âm mang theo nồng đậm bất đắc dĩ. Tuy rằng người khác lão hoa mắt, nhưng cũng biết mấy năm nay thằng cả thằng hai không ít lần chiếm chỗ tốt của An Quốc Bang.
Nhưng, người già rồi liền thích ngậm kẹo đùa cháu, thích trong nhà có chút không khí náo nhiệt. Tuy rằng có đôi khi sẽ bởi vì một chút việc lông gà vỏ tỏi mà ầm ĩ với nhau, nhưng càng là con cháu đầy nhà
thỏa mãn cùng hạnh phúc.
“Cha, bọn Chấn Diệu máy cái đều trưởng thành.”
Con cháu trưởng thành, liền phải cưới vợ sinh con, liền phải chuẩn bị phòng ở.
An Chấn Diệu là con trai cả nhà Bác hai An Quốc Cường, năm nay đã đến tuổi cưới vợ, Vương Phương cũng tự mình đi xem. Nhưng bởi vì không có phòng cưới riêng, rất nhiều nhà môn đăng hộ đối đều cự tuyệt.
An lão nhìn về phía anh cả cùng anh hai, “Còn các con? Cũng muốn phân gia?”
Hai người thành thật đều trước tiên nhìn về phía vợ mình bên người
Tuy rằng eo đều mau bị véo cho bầm dập, nhưng bọn họ vẫn là không thể chuẩn xác tiếp thu được ý tứ của bà xã đại nhân.
Phân?
Bị véo.
Không phân?
Vẫn là bị véo.
An lão nhìn ba người con trai, nhìn lại hai cái con dâu, thở dài, tràn đầy bất đắc dĩ, “Phân đi.”
Người một nhà chen chúc ở bên nhau như dưa muối mãi cũng không thú vị, sớm hay muộn cũng sẽ lên men. Chi bằng thừa dịp còn sót lại vài phần tình nghĩa, sớm tách ra, giữ lại một chút tình anh em.
An lão thái tuy rằng không muốn, nhưng ở dưới sự cường thế của An lão cũng chỉ có thể cắn răng đồng ý, nhưng lại hận không thể bóp chết An Lệ Nùng. Ở An lão thái xem ra, nếu không phải có sự xuất hiện của An Lệ Nùng, An gia cũng sẽ không phân gia, mà bà cũng vẫn như cũ là người nắm giữ tài chính trong nhà.
An Lệ Nùng không nghĩ tới An gia phân gia sẽ sạch sẽ lưu loát đến thế, ngắn ngủi nửa giờ liền thương lượng xong, hơn nữa còn xác định chắc chắn. Trước kia khi đọc tiểu thuyết, nhà nào phân gia đều không phải kéo dài ỉ ê tới vài chương, nhưng hiện tại còn chưa đến một tiếng đã liền phân rõ rõ ràng rạch ròi.
Hiệu suất cao.
Cô thích.
Vì đất là của tập thể nên những gì có thể chia được chỉ là căn nhà của gia đình, còn có những vật dụng cần thiết hàng ngày như nồi niêu, bát đũa.
Phòng ở của An gia vốn đã khẩn trương, cho nên An Quốc Bang không chút do dự từ bỏ phòng ở, nói muốn mang theo con gái dọn ra ngoài ở, phòng ở trong nhà sẽ để lại cho cháu trai dùng khi kết hôn.
Trong thôn những gia đình ngũ bảo không có con cái sau khi chết, phòng ở liền sẽ thuộc về sở hữu trong thôn. Có chút phòng ở dùng để làm kho hàng, có chút để không, An Quốc Bang muốn thuê một gian phòng ở cũng không khó.
An Quốc Bang không cần phòng ở, muốn một cái nồi nhỏ.
Thời đại này một nồi khó cầu.
Cho dù có tiền cũng mua không được nồi, bởi vì không có phiếu, công nghiệp phiếu.
Dân quê lấy đâu ra công nghiệp phiếu?
Đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều người không muốn phân gia, có chút người phân gia nhiều năm cũng là dùng chung một cái nồi.
Nấu chung một nồi với người trong nhà.
Chiếc nồi nhỏ được phân cho An Quốc Bang này cũng là do An lão lúc trước khi đi thu thập nhôm thiếc trộm giấu đi, vì cái nồi nhỏ này, ông lo lắng đề phòng mấy tháng.
‘ thùng thùng. ’ An Quốc Bang giơ tay gõ mấy cái dưới đáy nồi, “Cái nồi này không tồi.”
“Quả vải nhỏ, đi theo ba ba sống ngày lành.”
Nhìn An Quốc Bang cười đến hào sảng, An Lệ Nùng cũng lớn tiếng cười trả lời,
“Được ạ”.”
Một tay cầm tay nải, một tay cầm chiếc nồi, chuyển nhà.
- ----Hết chương 10 -----