Nấu xong trà hoa cúc, An Lệ Nùng lại tìm không thấy đồ để đựng.
Ấm nước?
Không có.
An Lệ Nùng nhìn phòng bếp trống rỗng, thực khó xử.
Một chiếc nồi sắt để xào rau, một chiếc nồi nhôm để nấu cơm, hai đôi đũa bát, không còn thứ gì khác.
Chẳng lẽ bưng cả cái nổi đi?
Giống như ngoại trừ cách này, cũng không có biện pháp khác tốt hơn.
An Lệ Nùng hai tay bưng lấy quai nồi, lung lay giống chú chim cánh cụt nhỏ đi về phía đồng ruộng bên kia.
Đi một lúc, nghỉ ngơi một lúc.
Đi đi dừng dừng.
Lúc đi ngang qua sân phơi thóc lúa, có mấy người già đang kể chuyện xưa cho tụi nhỏ nghe, tiếng hoan hô của tụi nhỏ từng đợt vang lên. Mà An Lệ Nùng cũng hậu tri hậu giác nhớ ra, cô quên mang theo chén.
Uống như nào?
An Lệ Nùng ngây ngốc đứng yên tại chỗ, do dự nên tiếp tục đi tìm An Quốc Bang rồi uống bằng nồi luôn hay vẫn là quay trở về cầm chén theo?
“Đây là Quả vải nhỏ phải không?” Một bà lão mặt mũi hiền từ cười khanh khách nhìn An Lệ Nùng, “Cháu là con gái thôn trưởng Quả vải nhỏ phải không, trong thôn không có cô bé con nào trắng nõn như vậy.”
Sau khi có con gái, An Quốc Bang hạnh phúc đến mức muốn cả làng, cả thị trấn và cả thế giới biết rằng mình có một cô con gái xinh đẹp và đáng yêu. Gặp ai cũng khoe.
“Cháu chào bà nội, cháu là Quả vải nhỏ.”
“Ha ha. Ta không phải bà nội, cháu hẳn phải gọi ta là Bà tổ bảy.”
An Lệ Nùng sửng sốt một chút, sau đó ngọt ngào gọi, “ Chào Bà tổ bảy.” Thôn Thạch Hà thuộc về thôn nhỏ vùng phía tây Quảng Đông, bởi vì vị trí địa lý, cách xưng hô với người lớn tuổi cũng khác với ở Kinh Thị, Thích dùng chữ ‘ a ’ để mở đầu, tỷ như a công, a bà, a ba......
An Lệ Nùng nhất thời còn không thích ứng kịp, chưa kip sửa đúng.
“Lớn lên xinh đẹp, giống mẹ của cháu.”
Người già trong thôn mỗi khi nói chuyện đều thích lôi kéo tay người khác, tỏ vẻ thân cận.
Ngoại trừ có mấy người chanh chua, thôn Thạch Hà thôn phần lớn đều là người giản dị, chân thành. Có mấy cái bà cố nội vui tươi hớn hở đưa cho An Lệ Nùng một ít quả dại, hoặc là một ít cục đường nhỏ.
Tuy rằng cục đường chỉ bé bằng cái móng tay, nhưng cũng là đường.
Mọi người ngươi một câu ta một câu trò chuyện với An Lệ Nùng, chủ yếu hỏi thăm cuộc sống lúc còn ở Kinh Thị của An Lệ Nùng, sống có tốt không? Biết Dương Tuyết Tình tái giá sinh con đều có chút thổn thức, sau đó càng thêm thương tiếc cho An Lệ Nùng cũng là không dễ dàng.
Chỉ là...... “Không nghĩ tới thế nhưng mẹ cháu cũng sẽ dạy cháu nói tiếng Quảng Đông.”
Lúc trước khi Dương Tuyết Tình còn ở thôn Thạch Hà, tự xưng là là cô gái người thành phố lớn tới, thích khoe khoang tiếng phổ thông của mình, tỏ vẻ khinh thường tiếng địa phương bản địa của thôn Thạch Hà.
Cho dù gả cho An Quốc Bang, Dương Tuyết Tình cũng kiên trì nói tiếng phổ thông, không ít lần bị An lão thái chỉ cây dâu mà mắng cây hòe. An gia cũng thường thường bởi vì ông nói gà bà nói vịt từ không diễn ý mà xảy ra không ít chuyện chê cười cùng tranh cãi.
Lúc trước An lão thái không ít lần lôi chuyện này ra trước mặt người ngoài để tranh thủ đồng tình, để cho người khác cảm thấy Dương Tuyết Tình kiều man không nói đạo lý, là con dâu ác, nhưng Dương Tuyết Tình vẫn cứ làm theo ý mình, chỉ con như An lão thái đang đánh rắm.
Ai có thể nghĩ đến, sau mười năm, con gái của Dương Tuyết Tình thế nhưng có thể nói lưu loát tiếng Quảng Đông?
An Lệ Nùng nghiêm trang trợn mắt nói dối, “Mẹ cháu nói: Cháu là con gái của An Quốc Bang, cội nguồn là ở thôn Thạch Hà, khẳng định là phải học tiếng Quảng Đông.”
Dương Tuyết Tình hận không thể đem thôn Thạch Hà quên hết ở dưới sông Vong Xuyên, thì làm sao có thể dạy cho bé con An Lệ Nùng biết tiếng Quảng Đông?
An Lệ Nùng biết nói tiếng Quảng Đông, là bởi vì đời trước cô sinh sống ở Lĩnh Nam.
Nhưng có đôi khi, vẫn cần phải nói
dối, nói lung tung.
“Mẹ cháu...... Cũng không phải là người phụ nữ xấu.”
Dương Tuyết Tình đương nhiên không tính là người phụ nữ xấu, bà chỉ là có chút ích kỷ nghĩ cho riêng mình, muốn có cuộc sống càng tốt hơn mà thôi.
Có thể trở về thành phố lớn sống cuộc sống sung sướng, ai lại nguyện ý lưu lại nông thôn sống cuộc sống hướng mặt xuống đất hướng lưng lên trời cơ chứ?
Tuy rằng cả An Quốc Bang và đứa trẻ đều rất vô tội, nhưng Dương Tuyết Tình cũng chỉ là chọn lựa con đường mà hầu hết ai cũng sẽ chọn. Ngoại trừ An Quốc Bang và con gái có thể oán có thể hận, người khác lại cótư cách gì để chỉ trích đâu?
Người lúc không có lựa chọn, luôn sẽ khinh bỉ người khác lựa chọn.
Người, luôn là đứng ở lập trường của bản thân mà nói chuyện.
Nếu Dương Tuyết Tình thật sự lựa chọn lưu lại thôn Thạch Hà, khẳng định cũng sẽ có người nói bà ấy ngốc.
Tất cả những điều đàm tiếu đều không phải là cài gì chỉ trích mang tính chính nghĩa, mà chỉ là ‘ nói hươu nói vượn ’ tống cổ thời gian mà thôi.
“Quả vải nhỏ đây là đang muốn làm gì thế?”
“Đi đưa nước cho ba ba.” An Lệ Nùng ý cười doanh doanh trong ánh mắt tràn đầy tự hạo kiêu ngạo, “Cháu nấu trà hoa cúc cho baba.”
“Ồ? Có thể cho bà tổ bảy nếm thử một ngụm không?”
“Đương nhiên có thể.”
An Lệ Nùng mở ra nắp nồi, nồng đậm hương hoa cúc ập vào mặt, nước trà hoa cú màu vàng nhạt nghe thôi liền cảm thấy ngọt lành.
“Thêm đường? Ta nếm nếm.” Đột nhiên, một bàn tay đen như mực duỗi lại đây, ngón tay trực tiếp chọc ở trong nồi sau đó nhanh chóng đưa vào trong miệng liếm, sau đó vô cùng ghét bỏ nói “Không đủ ngọt.”
An Lệ Nùng nhìn về phía người tới, một gương mặt hình bánh nướng da ngăm đen có chút da bị nẻ, cho dù là mùa hè nhưng môi cũng có chút tróc da, thiếu nước nghiêm trọng, chỉ thấy bà ta nhanh chóng liếm vài miếng, “Không có chén sao?”
An Lệ Nùng lắc đầu, “Quên mang theo.”
“Như thế nào có thể quên mang theo chén?” Một bên nói một bên bưng nồi lên trực uống.
An Lệ Nùng choáng váng, đây là thao tác gì vậy?
Bà tổ bày nhanh chóng ngăn lại bà ta, vẻ mặt khiển trách, “Xuân Hoa ngươi làm gì thế? Đây là trà hoa cúc Quả vải nhỏ nấu cho Quốc Bang.”
“Còn có biết xấu hổ hay không vậy? Muốn uống nước đường tự mình đi mà nấu.”
“Còn có, ngươi không phải đang thu hoạch ở ngoài ruộng sao? Như thế nào lại xuất hiện ở chỗ này?”
Ánh mắt Xuân Hoa hơi lóe một chút, sau đó nói một cách hiển nhiên: “Nga. Cháu đi đại tiện.”
“Kẻ lười phân tiểu nhiều.”
An Lệ Nùng kỳ quái nhìn xem đống củi bên cạnh, đi đại tiện mà cũng có thể lôi ra một bó củi lửa?
Cũng là nhân tài.
Nhưng có vẻ mọi người đều nhìn quen không trách.
“Quả vải nhỏ, mau mau đi đưa cho ba cháu đi. Đừng để một lúc là không còn”
An Lệ Nùng lắc đầu, “Mọi người chia nhau cùng uống đi. Lát nữa cháu lại nấu nồi khác cho ba ba cháu.” An Lệ Nùng mịt mờ nhìn đôi bàn tay móng tay dính đầy bùn đen của Xuân Hoa, hơn nữa người nọ mới vừa đi đại tiện hẳn là không thèm rửa tay luôn......
Lát nữa về nhà phải rửa nồi 18 lần.
- ----------Hết chương 18----------