Hai chị em dâu vì cái gì mà đánh nhau?
Khả năng liền chính bản thân họ đều không nhớ rõ. Đánh nhau tới đỏ mắt cũng liền chằng để bụng cái gì, chỉ một lòng muốn áp đảo đối phương giành thắng lợi.
Hôm nay, hai chị em dâu vừa khéo được phân đến cùng một khối đất thu hoạch, Vương Phương làm việc không bằng Lý Hạnh Hoa, bị Lý Hạnh Hoa châm chọc vài câu ‘ con gà yếu ’. Mà Vương Phương đương nhiên cũng không phải là người có thể chịu đựng, lập tức liền trào phúng lại.
‘ ngưu cao mã đại có tác dụng gì? Mông to thì sao chứ? Còn không phải sinh ba đứa con gái mới được thằng con trai? ’
‘ giống ngưu, giống heo, giống đàn ông, chính là không giống đàn bà. ’
Sau đó, thì chính là hai chị em vung tay đánh nhau.
Ngay từ đầu, Lý Hạnh Hoa còn chiếm được tiện nghi nhờ thân cao thể tráng, nhưng Vương Phương cũng không phải kẻ ăn chay.
Thực mau, hai người lực lượng tương đương đánh nhau ngay tại ngoài ruộng.
Các cô gái trẻ và cô vợ nhỏ cùng hai người thu hoạch ở gần đó cũng chỉ ngẩng đầu lên xem một cái, liền lập tức vùi đầu khổ làm dưới ánh mắt như hổ rình mồi của nhân viên chấm công.
Muốn xem náo nhiệt?
Nhân viên chấm công cũng dễ nói chuyện thôi, đương nhiên có thể, nhưng chỉ được tính nửa ngày công.
Mấy chữ “nửa ngày công”, nháy mắt liền dọa sợ một đám người đang ngo ngoe rục rịch muốn xem náo nhiệt.
Người nhà quê đã đánh nhau là không có cái gọi là‘ đánh người không vả mặt ’, thậm chí còn chuyên hướng về mặt của đối phương mà tiếp đón. Trên mặt Lý Hạnh Hoa và Vương Phương đều như tấm bảng pha màu ‘ xuất sắc ngoạn mục’.
“Không có ai tới quản hay sao?” An Lệ Nùng kỳ quái, trước kia khi đọc tiểu thuyết niên đại văn, hình như là nơi nào đánh nhau nơi đó sẽ có thôn trưởng lui tới.
Thiết Đản nghi hoặc nhìn về phía An Lệ Nùng, hai hàng nước mũi treo trên mũi, dùng sức hít hít, “Vì sao phải muốn xen vào? Đánh mệt rồi thì sẽ không đánh nữa.”
Thôi được rồi.
Giống như, cũng có lý.
Mệt rồi, đánh không nổi nữa, tự nhiên liền dừng lại.
Đột nhiên, Thiết Trứng lôi kéo An Lệ Nùng liền chạy.
Một đám nhóc chạy theo sau, phần phật phần phật, chỉ để lại một cơn gió thoáng qua.
An Lệ Nùng khó hiểu, “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” An Lệ Nùng vừa chạy, vừa thật cẩn thận che chở rổ thóc, đây là cô thật vất vả nhặt được, nhất định phải quý trọng.
Tuy rằng chỉ có một chút chút, còn không bằng trẻ con ba tuổi khác nhặt được, nhưng cũng đủ để cô kiêu ngạo tự hào. Đây chính là do chính cô từng viên từ nhặt ở ngoài ruộng, móng tay cô, tất cả đều dính bùn.
Chua xót.
Cô không bao giờ còn là tiểu tiên nữ đã từng một suất cơm chỉ ăn mấy miếng mà thôi.
Thiết Đản lôi kéo An Lệ Nùng tránh ở sau một sườn núi nhỏ, sau đó thuần
thục nhướn ra một cái đầu nhỏ, “ A Bà của chị tới.” An Lệ Nùng sửng sốt một chút, nhớ tới, A Bà chính là An lão thái.
Ở thôn Thạch Hà, có thói quen gọi Bà nội là ‘ A Bà ’.
“A Bà của chị rất hung dữ, thích nhất là mắng chửi người khác.”
“Mẹ em nói, trước kia A Bà của chị còn từng đánh người nữa đó.”
“Em còn thấy bà ấy đoạt lấy dâu tằm và bụng heo của chị Hồng Hoa nữa.”
......
An Lệ Nùng đầy đầu sọc đen, vì cái gì An lão thái trong miệng của tên nhóc con này không phải bà ngoại Sói xám mà lại là Hắc Sơn Lão Yêu?
Nói tiếp, tốt xấu An lão thái cũng là vợ của thông trưởng tiền nhiệm, mẹ ruột của thôn trưởng hiện nay, vì sao lại giống như bà già chưa trải qua sự đời, chưa thấy qua thứ tốt, chanh chua như vậy?
Lúc này, An lão thái hai tay chống eo, dạy dỗ hai cô con dâu, theo từng tiếng mắng, xương gò má trên mặt nhấp nhô, khẽ động thịt lỏng trên mặt.
Thanh âm lớn tới mức có thể dọa chết khiếp đám trâu ngốc đang gặp cỏ ngoài bờ ruộng.
An Lệ Nùng ngẩng đầu nhìn về phía con chin nhỏ xì xì bay đi trên đỉnh đầu, bỗng dưng nhớ tới một đoạn ngắn trong phim《 Quan xẩm lốc cốc 》 của Châu Tinh Trì. Châu Tinh Trì rèn luyện tài ăn nói ở bờ sông, khiến từng bầy cá tôm cua đều phải giật mình.
Lúc ấy xem, An Lệ Nùng liền cảm thán đây tuyệt đối là phiên bản thăng cấp của lưỡi xán hoa sen.
Không nghĩ tới, An lão thái cũng không chút nào kém cỏi so với Châu Tinh Trì.
Cho dù cách xa nhau rất xa, An Lệ Nùng cũng có thể nhìn thấy An lão thái nước miếng tung bay, mà Lý Hạnh Hoa và Vương Phương hai chị em dâu thì vẻ mặt phẫn nộ chỉ trích đổ lỗi cho nhau.
Sau khi phân gia, An lão thái quyền uy hạ thấp, thái độ của các con dâu đối với bà cũng càng càng giảm như nước sông rút cạn. Đến nỗi An lão cùng ba anh em họ An? Đều đang vùi đầu thu hoạch kìa.
Cãi nhau cái gì?
Nhàn nhã lắm phải không?
Chờ đến khi nhân viên chấm công tuyên bố Lý Hạnh Hoa và Vương Phương cùng mấy người đi xem náo nhiệt chỉ có nửa ngày công thì nháy mắt liền ngừng nghỉ.
An lão thái lại đau lòng chết mất, thẳng mắng Vương Phương và Lý Hạnh Hoa phá của.
- -------Hết chương 26-----