An Quốc Bang vội vàng đi ra ngoài, cầm bản vẽ mới vẽ của An Lệ Nùng, trong lòng dâng lên niềm kích động mênh mông.
Nếu mấy thứ này có thể làm ra được......
Chỉ cần nghĩ thôi, dưới chân An Quốc Bang liền như mang theo gió, hận không thể có Cân Đẩu Vân hoặc là Phong Hỏa Luân gắn dưới chân.
“Ba, ba đạp chậm một chút.” An Lệ Nùng không yên tâm, đứng ở trước cửa lớn tiếng dặn dò, chỉ sợ An Quốc Bang vì đuổi thời gian mà liều mạng đạp xe, lại bị trật chân.
Bóng dáng của An Quốc Bang sớm đã đi xa rồi, từ xa có thể nghe thấy tiếng chuông xe đạp.
An Lệ Nùng bất đắc dĩ, nhưng cũng có thể lý giải niềm kích động vội vàng của An Quốc Bang.
Một đám nhóc con mang theo giỏ tre, nắm tay nhau, ‘‘ phần phật ’ đi ngang qua cửa. An Lệ Nùng nhìn thấy mấy người bạn mới của mình, nhóc con 5 tuổi chảy nước mũi Trùng Thiết Đản cũng có trong đó.
Hút nước mũi Thiết Đản lại chạy quay lại, “Chị Quả Vải nhỏ, tụi em đi muốn nhặt quả thông, chị có muốn đi cùng không?”
An Lệ Nùng lắc đầu, “Không đi.”
Trời nắng nóng như vậy mà ra cửa thì chỉ không cần đến một phút là có thể phơi đen xuống một tone da.
Đừng nói cô kiều khí, cô chính là làm ra vẻ như vậy.
Nhìn bóng lưng nhỏ bé của Thiết Đản chạy đi xa, An Lệ Nùng buồn chán hỏi ông trời, làm cái gì thì thích hợp với thời tiết nóng bức như vậy?
Đương nhiên là ngồi dưới bóng cây râm mát, ăn bánh gạo rang, uống trà hoa cúc, vui vẻ thoải mái.
Tuy rằng ánh mặt trời rất lớn, nhưng lại có gió mát thoáng qua.
An Lệ Nùng ngồi dưới gốc cây khế dần mơ mơ màng màng ngủ, đáng tiếc còn thiếu một chiếc ghế bập bênh. Đột nhiên, một con sâu xám nhỏ rơi xuống ghế đá phía trước, uốn éo.
An Lệ Nùng nhìn chằm chằm con sâu, nhìn nó bò xuống từ trên ghế đá, ẩn bên dưới một chiếc lá cây. An Lệ Nùng cười cười, sau đó nở nụ cười ác động như ‘ Hoàng Hậu ác độc’, một chân dẫm lên chiếc lá.
Nghiền nghiền.
Sinh mạng của một tiểu sinh linh đáng yêu đã trôi đi dưới sự nhàm chán của cô.
Quá nhàm chán.
Không có máy tính, di động, không có sách vở, nhàm chán đến đập muỗi.
Vào thời điểm này, những người có thể lấy công điểm đều ở ngoài đồng, những người không thể lấy công điểm thì đều lên núi, kiếm củi hoặc hái quả dại. Cũng có hàng xóm đến hỏi An Lệ Nùng có lên núi kiếm củi không?
Mặt trời chói chang trên cao, cho dù trên núi bóng cây trùng điệp, An Lệ Nùng cũng là cự tuyệt.
Cô nhưng không muốn bị phơi đen thành nắm than nhỏ.
Trong thôn Thạch Hà có không ít người già đều nói cô không hổ là con gái Dương Tuyết Tình, lười y chang Dương Tuyết Tình.
Vừa lười vừa ham ăn.
An Lệ Nùng biết, những lời đồn đãi đó trước hết đều được truyền ra từ bên nhà họ An. Mỗi lần nhìn thấy An
Lệ Nùng An lão thái đều phải chỉ trích một phen, nói cô không biết chăm nom, đau lòng cho người cha già, nói cô lười biếng, nói cô kiều khí, làm ra vẻ...... Nếu không phải sợ bị liên lụy, An lão thái còn muốn mắng một tiếng điệu bộ ‘ Con nhà Địa chủ ’, con nhà lính tính nhà quan.
Đối với chỉ trích của An lão thái, An lệ nùng vào tai này ra tai kia, căn bản không thèm để lời nói khắc nghiệt của lão thái thái ở trong lòng. An lão thái tức giận, cũng chỉ là bởi vì sau khi phân gia không còn có thể khống chế chuyện tiền bạc trong nhà, tâm lý chênh lệch quá lớn không có chỗ phát tiết mà thôi.
Quả hồng chọn quả mềm mà bóp, người hiền bị bắt nạt mà thôi.
An lão thái không dám đắc tội con dâu trong tay cầm tiền tài tự do, chỉ có thể đem toàn bộ lửa giận ập lên người An Lệ Nung mà thôi. Lão thái thái ở nông thôn khi mắng chửi người đều thô thiển lại ác độc, nếu da mặt mỏng, tâm lý yếu, năng lực thừa nhận kém thì có thể đều muốn tự đào hố chôn mình.
Nhưng An Lệ Nùng chưa bao giờ là người sống dựa vào ánh mắt của người khác.
Cô sớm đã từ trong thiên chùy bách luyện của cuộc sống, mà luyện ra được một trái tim sắt đá.
Mặc kệ An lão thái cùng những người khác nói cái gì, An Lệ Nùng đều sẽ không vì tỏ vẻ bản thân cần lao chăm chỉ mà để bản thân biến thành hòn than nhỏ. Ngẫm lại những cô bé, cô gái trong thôn Thạch Hà, người này đã đen người kia còn đen hơn, người này thô to tráng kiện hơn người kia, An Lệ Nùng liền lòng còn sợ hãi.
Cô phải làm một tiểu tiên nữ xinh đẹp, tuyệt đối không thể trở thành hòn than vừa đen vừa xấu.
Dù sao có ba nuôi, đời trước “xã súc” An Lệ Nùng quyết định làm công chúa nhỏ của thập niên 70.
An Lệ Nùng một bàn tay che lại đôi mắt, nhắm mắt dưỡng thần.
*Xã súc: một từ ngữ hay dùng trên mạng, có nguồn gốc từ chữ Shachiku trong tiếng Nhật, dùng để chỉ những người làm công văn phòng, công sở, mặc dù năng lực làm việc tốt những vẫn luôn không có cơ hội vươn lên, bị chèn ép không bằng súc vật. (Đây là lý giải riêng có mình, có gì thiếu sót mọi người bổ sung nhé.)
- ------Hết Chương 29----------