“Đi Trung tâm y tế kiểm tra xem.” An Quốc Bang lo lắng chẳng may có di chứng gì, cảm thấy vẫn là đi một chuyến tới trạm y tế kiểm tra một lượt cho ổn thỏa.
Tuy rằng không giống những nơi khác dùng sức lăn lộn như vậy, nhưng ngày thường An Quốc Bang cũng rất ít giao tiếp với những người ở trong miếu hoang, giống nhau đều là kính nhi viễn chi.
Không cho người khác làm nhục, nhưng cũng sẽ không cho phép có bất luận ưu đãi gì.
Bởi vì An Quốc Bang thực rõ ràng, thế đạo như thế, quá nhiều ưu đãi không phải là chuyện tốt mà là đao, vừa làm tổn thương người khác vừa hại mình.
An Quốc Bang kiên trì muốn cho Trương Xuyên đi một chuyến trạm y tế làm kiểm tra, một phương diện là vì con gái, rốt cuộc, bởi vì An Lệ Nùng nói chuyện mới khiến Trương Xuyên phát bệnh, về phương diện khác là bởi vì kính trọng.
Tuy rằng cánh tay của một mình ông không thể ngăn được dòng nước lũ lịch sử của thời đại, nhưng trong khả năng cho phép cũng sẽ nguyện ý chiếu cố hai phần.
“Đến trạm y tế làm kiểm tra một chút.”
Những người khác trong căn miếu hoang cũng kiến nghị Trương Xuyên nên đi tới Trạm y tế nhìn xem sao, nếu không cũng không yên tâm. Thật vất vả có cơ hội đến gặp bác sĩ để kiểm tra thân thể, mọi người đều hy vọng Trương Xuyên không cần từ bỏ.
Những người như bọn họ, người người đều kiêng kỵ như vậy, có thể tới trạm y tế kiểm tra sức khỏe thực sự không dễ dàng. Có nhiều lúc, một số gười thà tình nguyện vứt thuốc đi, cũng không muốn cho bọn họ, những “tên rác rưởi” này.
Trương Xuyên muốn nói không cần, quay về hái một ít ngải thảo đem đun lấy nước tắm là được rồi. Nhưng An Lệ Nùng kiên trì, “...... Nếu ông không đáp ứng, cháu khóc cho ông coi.”
Thôi được rồi.
Trương Xuyên chỉ có thể đồng ý.
Chỉ là, xe bò bị hỏng rồi, bọn họ chỉ có thể quay về nhà sau đó lại đạp xe tới Trạm y tế ở trấn trên.
Trên đường đi về, Trương Xuyên hỏi An Lệ Nùng không ít chuyện về An Trình. Đáng tiếc, An Lệ Nùng cũng chỉ biết đôi chút, cô mỗi ngày đều làm không hết việc, chỉ có thể ngẫu nhiên rút ra một chút thời gian mang chút đồ ăn cho An Trình.
Bản thân cô còn ăn không đủ no, thì có thể đưa được thứ gì cho An Trình? Cũng chỉ là chút cơm thừa canh cạn mà thôi. Mà An Trình chính là ông lão xấu xí, hoàn toàn không có chút nho nhã quý khí như Trương Xuyên nói.
Một đầu tóc bạc hoa râm, nếp nhăn đầy mặt, tóc tai rối bời, quần áo dơ cũ. Khả năng bởi vì gầy yếu quá mức, thân thể không tốt, làm việc không nhanh nhẹn, mùa đông thường thường sẽ bị người khác đánh chửi bởi vì quét tuyết không kịp thời.
Mỗi ngày Quả vải nhỏ sẽ rời giường sớm hơn 1 tiếng đi ra quét tuyết giúp An Trình. Cô bé người nhỏ sức
yếu, có thể giúp cũng không nhiều lắm, cầm một tấm ván gỗ dùng sức đẩy tuyết đọng trên đường, một tầng tiếp một tầng.
Mỗi ngày môi thâm tím vì rét lạnh, đôi tay sưng đỏ. Cho dù bị cậu mợ nhéo lỗ tai mắng, bị người khác nói là ngốc, cô bé cũng kiên trì. Có thể là cảm kích thiện ý của Quả vải nhỏ, cũng có thể là cảm giác được thân thể mình càng ngày càng kém, mấy tháng trước khi qua đời An Trình liền đem địa chỉ nơi cất giấu những thứ tốt của mình nói cho Quả Vải nhỏ.
Ngày đó, Quả vải nhỏ rời giường từ sáng sớm, lén đi ra ngoài cửa đẩy tuyết giúp An Trình, nhưng lại chỉ nhìn thấy An Trình đã nằm bất động trên nền tuyết đã không còn hơi thở......
Mùa đông quá lạnh, rất nhiều người già trẻ nhỏ đều không chịu nổi trời đông giá rét, An Trình cũng chỉ là một trong số đó, không đáng kể gì, ngoại trừ Quả vải nhỏ cũng không còn ai để ý tới.
Mấy ngày sau khi An Trình mất, An Lệ Nùng còn nghe được có người mắng chửi, nói An Trình chết quá sớm còn chưa kịp tìm được người thích hợp để thay thế công việc quét tuyết.
Trương Xuyên: “haizz.”
“Thế đạo bất công.”
Nhưng là, có biện pháp nào đâu?
Chỉ có thể kiên trì, chỉ có thể tận lực nghĩ cách sống sót.
Trương Xuyên lau lau nước mắt nơi khóe mắt, những người khác trong căn miếu hoang đồng dạng không dễ chịu.
An Lệ Nùng cùng An Quốc Bang liếc nhau, tuy rằng đáng tiếc cho bọn họ nhưng cũng không thể lý giải niềm thống khổ cùng tuyệt vọng ở sâu trong vũng bùn của bọn họ, lúc này hẳn là trầm mặc là kim.
Có chút thống khổ nếu chưa từng trải qua, liền không có tư cách nói gì mà ‘ kiên trì chính là thắng lợi ’‘ hy vọng vào ngày mai ’. Nói mấy câu không đau không ngứa, không phải an ủi, là rải muối lên miệng vết thương của người khác.
An Lệ Nùng cùng An Quốc Bang an tĩnh đi ở đằng sau, không quấy rầy phá những người trong căn miếu hoang dùng ánh mắt giao lưu cảm tình. Trương Xuyên đi đàng trước cùng đám người trong căn miếu hoang, tuy rằng mặt mang thống khổ, mắt mang bi ai, nhưng ngay cả việc dùng ngôn từ miêu tả biểu cảm thống khổ cũng không dám.
Nói nhiều sẽ dễ ra sai lầm.
Bọn họ đã bị hiện thực dọa sợ tới mức ngay cả lời nói cũng không dám nhiều lời.
- ---- Hết chương 36-----