Hai người đi cùng Lý bí thư là nhà nghiên cứu chế tạo máy móc ở xưởng chế tạo tỉnh, phát hiện một số dữ liệu mà An Lệ Nùng sử dụng trên ổ trục vượt quá công nghệ hiện tại nên vội vàng đi theo tới đây, muốn cùng thảo luận với An Lệ Nùng, cùng nghiên cứu, cùng tiến bộ.
An Lệ Nùng há hốc mồm, “Cái gì?”
Vì sao mà cô có một loại ảo giác được ủy thác cho trách nhiệm nặng nề?
Cô mới có mười tuổi thôi được không.
An Lệ Nùng mắt to tròn xoe nhìn về phía mấy người đàn ông trước mặt, rất muốn biết là nguyên nhân gì đã khiến cho bọn họ có thể mặt không đỏ tim không đập nhanh, vẻ mặt đương nhiên mà nói ra câu ‘ có cháu, có người kế tục, có hy vọng cho quốc gia phồn vinh hưng thịnh’?
Nếu thực sự quan tâm đến sự phát triển khoa học kỹ thuật như vậy, thì đám người của Trương Xuyên cũng sẽ không còn ở ngôi miếu hoang nữa rồi.
Rõ ràng đám người của Trương Xuyên có năng lực tài hoa hơn cô cả ngàn lần, nhưng cái thời đại kỳ lạ này lại tình nguyện ký thác kỳ vọng cao như vậy với một cô bé mới 10 tuổi, cũng không muốn để cho những người đó một cơ hội.
Ai.
Chờ xem.
Những người đó còn có mấy năm nữa mới có thể ‘ chính đại quang minh ’.
Có một số việc là không thể vội vàng được.
Nhưng mà, có một số điều vẫn cần phải nói cho rõ ràng, miễn cho mọi người gửi gắm kỳ vọng quá cao đối với cô, khiến cô nhận không nổi. Hy vọng nặng như núi Thái Sơn, bả vai nhỏ non nớt của cô gánh vác không nổi.
Mặc dù có chút thông minh, nhưng cô dù sao vẫn là một cô bé con mới mười tuổi mà thôi, xưng hô ‘ nhà khoa học tương lai’ liền không cần đè ở trên vai cô, cô sợ bị ép thành thân hình thấp bé.
Lại nói, An Lệ Nùng tự biết bản thân mình mấy cân mấy lượng, tất cả tài hoa bản lĩnh của cô có đóng gói lại đem đi cân cũng không nặng đủ 3 cân, làm sao dám đứng trước mặt những nhà khoa học chân chính mà dõng dạc, múa rìu qua mắt thợ.
Để cô làm ra mấy cái phát minh nho nhỏ còn được, nhưng đề cập đến trọng trách quốc gia thì cô vẫn có tự mình hiểu lấy, cô không có bản lĩnh đó.
Không có kim cương không ôm mấy việc đồ sứ.
Tiểu tiên nữ An Lệ Nùng của năm 2020 tuy rằng được các bạn học đặt cho danh xưng là thiếu nữ thiên tài môn vật lý, nhưng xưng hô này cũng giống như cách gọi “hoa hậu giảng đường” vậy, không đáng tin một chút nào.
Sau khi tốt nghiệp, cô cũng chỉ là một kỹ thuật viên nhỏ bình thường không chút tiếng tăm, công việc chính là nghiên cứu phát minh những dụng cụ làm đẹp, chính là một trong những nghiên cứu viên thường thường vừa kêu ca “thức đêm nhiều đầu trọc làn da kém sắc,,một bên lại không thể không thức đêm.”
Ngoài giờ làm việc, nhận thêm một số đơn đặt hàng nhỏ của các thiết bị gia dụng để kiếm thêm
thu nhập. Hủy đi sản phẩm của các thương hiệu lớn mới nghiên cứu, sau đó đem người khác biến thành của mình, rồi bán lại cho các công xưởng nhỏ không có kinh phí để nghiên cứu phát minh sản phẩm mới.
Rất nhiều công xưởng nhỏ đều là làm như vậy, bản thân không có khả năng năng lực sáng tạo, liền chạy theo sau những thương hiệu lớn húp ké một ít. Thương hiệu lớn đẩy ra dòng sản phẩm mới nào, công xưởng nhỏ sẽ lập tức đuổi theo nhái theo ngay lập tức.
Những năm ấy, An Lệ Nùng đã tháo dỡ các loại nồi cơm điện khác nhau, nâng cấp tủ lạnh, máy điều hòa không khí, máy phá tường, v.v.
Cái nào bán chạy, liền tháo dỡ nghiên cứu cái đó.
Dựa vào cái này, An Lệ Nùng từ cô bé lọ lem dần trở thành bạch phú mỹ.
Nói khó nghe chút chính là tên ăn trộm, đánh cắp thành quả nghiên cứu của người khác,kiếm lấy lợi nhuận nuôi nấng bản thân. Nhưng thế đạo như thế, cô cũng có thể đúng lý hợp tình dùng câu nói ‘ người khác cũng đều làm như vậy ’ để tự an ủi bản thân mình.
Khả năng có chút quan hệ với hoàn cảnh sống từ nhỏ tới lớn, cô chưa bao giờ là một người có tam quan ngay thẳng cả, cô chỉ nghĩ cho lợi ích bản thân.
Kỳ thật, lúc bé An Lệ Nùng cũng từng nghĩ muốn đi làm minh tinh ngôi sao lớn để kiếm thật nhiều tiền, tuy nhiên trong cô nhi viện có một chị gái cũng tiến vào vòng giải trí, sau đó không bao lâu thì liền tự sát, khiến mẹ viện trưởng sợ tới mức kiên quyết không cho bọn họ đi theo con đường kia.
Vì để mẹ viện trưởng vui, An Lệ Nùng liền thay đổi lý tưởng mới, nghe nói tiền của con gái là dễ kiếm nhất, cô liền đi theo phương hướng này, chuyên nghiên cứu các loại dụng cụ làm đẹp.
Sống lại một đời, An Lệ Nùng vẫn như cũ không phải là người sẽ ‘ vì sự nghiệp khoa học kỹ thuật mà phụng hiến chung thân ’. Đời trước, cô thích tiền, thích danh lợi, nhưng sau khi bị chết đột ngột một cách khó hiểu, để lại số tiền tiết kiệm chưa kịp tiêu, hiện tại An Lệ Nùng đã hoàn toàn hiểu ra chỉ có mong muốn sống những ngày tháng vừa có tiền tiêu lại tự do tự tại không bị trói buộc.
Nói trắng ra là, liền muốn làm một con cá mặn vô tư vô lo.
Hiện tại lại có người muốn khắc lên lưng cô ‘ chăm chỉ nỗ lực ’‘ cẩn trọng ’, cô đương nhiên không muốn.
- ----Hết Chương 42-----