Cuối tháng 8, trước khi An Lệ Nùng khai giảng, Lý bí thư sai người đưa tới vé xe đi lên tỉnh.
An Lệ Nùng vội vội vàng vàng bò vào trong gầm giường, lật ra những lỗ nhỏ mà trước đó cô tranh thủ lúc đêm khuya thanh vắng, An Quốc Bang ngủ say đào trộm, móc tiền được giấu ở bên trong ra.
Tuy rằng trước kia mỗi khi xem TV hoặc đọc tiểu thuyết, vẫn luôn phỉ nhổ chê bai người khác giấu tiền ở những chỗ “chỗ này không có tiền”, ăn trộm tìm một phát ra ngay. Nhưng khi tới lượt cô, vẫn như cũ là các ổ chuột.
Vì phân tán nguy hiểm, gầm giường, vách tường, trên dưới cửa sổ lớn lớn bé bé, An Lệ Nùng tổng cộng đào năm cái lỗ nhỏ.
Tiền không nhiều lắm, nhưng chỗ giấu tiền cũng không có ít.
Nhìn trong tay toàn bộ tiền tiết kiệm, An Lệ Nùng nghĩ nghĩ, rút ra hai tấm đại đoàn kết nhét lại vào bên trong ổ chuột trên tường.
Ai.
Mặc kệ khi nào, mỗi khi cần dùng tới tiền đều cảm thấy ít thấy thiếu.
Đi lên tỉnh thành, khẳng định tốn không ít chi phí. Hơn nữa, An Quốc Bang còn muốn kiểm tra chân, cũng phải cần đến tiền. Tuy rằng cô nhờ Lý bí thư hỗ trợ liên hệ bệnh viện cùng bác sĩ tốt nhất, nhưng cũng không thể cứ để cho người khác trả tiền phải không?
Khẽ cắn môi, An Lệ Nùng lại lật ra ổ chuột, lấy tiền ra.
Rối rắm, thật sự không lưu lại một chút khi khẩn cấp?
Để lại một tờ 10 tệ vậy.
Không có một chút tiền tiết kiệm, đáy lòng không có cảm giác an toàn.
An Lệ Nùng nhìn chằm chằm tờ 10 tệ, dậm chân một cái, cuối cùng để lại một tờ 2 tệ, 3 tờ 1 tệ vào trong lỗ nhỏ.
Thật cẩn thận che đậy lại, cần phải khiến cho người khác nhìn không ra được bất cứ manh mối nào.
Hô hô.
Tiền a.
Mặc kệ khi nào, không có tiền liền không có cảm giác an toàn.
Nhờ cậy hàng xóm trông nom nhà cửa xong xuôi, An Quốc Bang cùng An Lệ Nùng liền lập tức xuất phát. Trước khi xuất phát, An Lệ Nùng mang theo năm viên kẹo đi tìm người bạn tốt Thiết Đản, nhờ cậy cậu nhóc khi đi đào giun đất cho gà ăn thì thuận tiện chăm sóc cho hai con gà con cô nuôi.
Sau khi phân gia, An Quốc Bang giúp An Lệ Nùng đổi hai con gà con. An Lệ Nùng mỗi ngày đều đào giun bắt sâu, chỉ hy vọng gà con mau mau lớn lên thành gà mái già, một ngày đẻ một quả trứng, sau đó cô có thể mỗi ngày ăn một chén canh trứng.
Thiết Đản ngậm kẹo trong miệng, vỗ ngực bảo đảm, “Chờ chị trở về, tuyệt đối béo 3 lạng 2.”
“Nhóc làm việc, chị yên tâm. Chờ chị trở về, sẽ mang cho nhóc kẹo mè đậu phộng.” An Lệ Nùng vỗ vỗ bả vai nhỏ của Thiết Đản, vẻ mặt trịnh trọng nghiêm trang.
Không biết còn tưởng rằng trong nhà nuôi hai con gà mạ vàng.
Trải qua vòng đi vòng lại rồi đổi chuyến, sau hai ngày một đêm, rốt cuộc tới nơi.
An Lệ Nùng cào cào phía sau lưng có chút phát ngứa, mồ hôi dính nhem nhép, cảm giác có thể xoa ra được một viên ‘ bách độc bất xâm ’.
Da đầu cũng ngứa, hoài nghi có phải khi ở trên xe bị lây chấy rận của người khác rồi hay không?
An Lệ Nùng rùng mình run rẩy, cự tuyệt ảo tưởng.
Cũng không biết có phải tâm lý tác dụng hay không, An Lệ Nùng cứ cảm giác thấy trên người trên đầu càng ngứa, thậm chí cô có một loại ảo giác dường như đang có một trăm con rận ở trên đầu loạn bò hút máu.
Nếu không phải đang ở trước công chúng, An Lệ Nùng đều muốn lập tức điên cuồng vò đầu, đem chấy rận một đám một đám bắt lại tại chỗ xử tử hình.
“Quả Vải nhỏ.” An Quốc Bang lo lắng nhìn An Lệ Nùng sắp táo bạo xù lông, “Làm sao vậy?”
An Lệ Nùng da đầu tê dại bình tĩnh lại, “Không có việc gì.” Chỉ là muốn gội đầu tắm rửa mà thôi. Cứ cảm giác nếu không lại gội đầu, chấy rận trên đầu đều có thể từ một trăm sinh sôi nẩy nở đến hai trăm.
An Lệ Nùng làm bộ như vuốt tóc, trộm gãi gãi đầu, chỉ là càng cào càng ngứa.
“Ba, chúng ta trước tiên đi tới nhà trọ đã.” Cá mặn nhỏ đỏng đảnh là ra vẻ muốn lập tức tắm rửa gội đầu, nếu không, trong đầu tất cả đều là chấy rận loạn bò, não tế bào chết đầy đất, cảm giác đều sẽ không thể suy nghĩ thêm được gì khác nữa.
“An đồng chí, Quả vải nhỏ, ngượng ngùng, đã tới chậm.” Lý bí thư đầy đầu mồ hôi chạy tới, một bên chạy một bên lau mồ hôi trên trán, còn chật vật hơn 3 lần so với ba con An Quốc Bang mới vừa xuống xe.
Tuy rằng rất bận, nhưng Lý bí thư vẫn là tự mình tới đón An Lệ Nùng, cô bé thiên tài này, hơn nữa tự tay đưa hai cha con tới nhà khách tốt nhất đã được an bài trước đó.
Rốt cuộc có thể tắm rửa, An Lệ Nùng thật dài thở ra một hơi.
Nhưng mà, An Lệ Nùng vui mừng quá sớm.
Trưởng xưởng của xưởng chế biến đường cùng nhân viên kỹ thuật nghe nói tiểu thiên tài có thể giúp cho bọn họ đề cao sản lượng, năng suất, tốc độ sản xuất đã tới nơi, liền lập tức mã bất đình đề chạy tới muốn An Lệ Nùng lập tức đi tới xưởng chế biến đường để chỉ đạo công tác, không muốn trì hoãn dù chỉ một giây đồng hồ.
Tiểu thiên tài cảm giác như các con chấy con rận đang bò khắp đầu khó chịu vô cùng trực tiếp bùng nổ, “Cháu muốn gội đầu.”
Nếu lại không gội đầu, tế bào não của cô đều phải bị đám chấy rận gặm sạch.
Người ta đầy đầu là thơ, còn cô thì đầy đầu là chấy.
Tức giận.
- ----Hết Chương 48------