An Lệ Nùng giống như bị An lão thái dọa sợ, run run, giọng điệu nức nở uất ức: “Ba ba, có phải bà nội không thích con không?” Hơi nước tràn vào đôi mắt to xinh đẹp, nước mắt như muốn tuôn rơi bất cứ lúc nào.
Ở niên đại mà ai cũng kiên cường như sắt thép, loại người nào sẽ được chăm sóc, chiếu cố nhiều hơn, sống dễ dàng hơn một chút?
Tiểu bạch hoa.
Đóa hoa sen trắng nhu nhược yếu đuối.
Xây dựng nhân thiết cũng là muốn căn cứ vào thực tế thời đại.
An Lệ Nùng đáng thương nhu nhược, mềm yếu bất lực, giống như một đóa hoa nhỏ đang bị gió táp mưa sa.
Nhớ trước đây, cô vẫn thường thường cảm thán nữ chính trong phim của Quỳnh Dao quá lợi hại, nói đỏ mắt liền đỏ mắt, nói rơi lệ liền rơi lệ. Cho dù khóc, cũng không phải ‘ oa oa ’ khóc lớn, mà là không tiếng động lại xinh đẹp rơi nước mắt, vài giọt nước mắt là có thể làm đau thấu tâm can của một người đàn ông cứng rắn sắt đá.
Những nữ chính đó ngay cả khi nào nên rơi vài giọt nước mắt đều có thể nghiêm khắc khống chế, không nhiều hơn một giọt cũng tuyệt đối không ít hơn một giọt, hết thảy đều được khống chế hợp lý.
An Lệ Nùng tò mò vì cái gì thoạt nhìn uyển chuyển nhẹ nhàng vô lực nước mắt có thể có hiệu quả lớn đến như vậy? Còn cố ý học theo một đoạn thời gian, giả vờ mảnh mai giả vờ đáng thương.
Sau này, Thôi lão tiên sinh nói nước mắt của con gái thực trân quý, không nên cũng không thể tùy tiện lãng phí. Một người sẽ rơi nước mắt đau lòng vì một người khác, là bởi vì ‘ tình ’, tình thân, tình bạn, tình yêu hoặc là cộng tình. Không có ai sẽ đồng cảm như bản thân mình cũng bị với nước mắt của người xa lạ hoặc là kẻ thù. Nước mắt yếu đuối, nên để cho người mà mình quý trọng, mà người quý trọng bạn sẽ không nỡ để bạn rơi nước mắt.
Đương nhiên, có đôi khi nước mắt, sự yếu đuối cũng là một loại vũ khí, lợi dụng đúng cách đúng chỗ cũng có thể giúp bạn đạt được thứ mình muốn. Nhưng số lần sử dụng không thể quá nhiều.
Ngẫu nhiên một hai lần là mảnh mai, nhiều chính là đôi mắt có bệnh.
Tuy rằng thật lâu chưa dùng lại kỹ năng ‘ tiểu bạch hoa ’, nhưng An Lệ Nùng vẫn như cũ sử dụng vô cùng thuận buồm xuôi gió.
An Lệ Nùng yếu đuối đáng thương, An lão thái chanh chua, tác động của sự tương phản đánh sâu vào rất lớn. Người nào không biết còn tưởng rằng đây chính là bà ngoại Sói xám đang bắt nạt cô bé quàng khăn đỏ.
An Quốc Bang cau mày nói: "Mẹ, mẹ làm vậy sẽ khiến Quả Vải Nhỏ sợ hãi." Sau đó, ông quay sang đổi giọng ngọt hơn cả đường đỏ dỗ dành An Lệ Nùng, "Quả vải nhỏ không phải sợ, đây là nhà của con."
An Lệ Nùng một giây biến sắc, lập tức nở nụ cười thật tươi: “Ba ba, con không sợ. Nơi này là nhà của ba, cũng là nhà của con, người thân của ba ba cũng chính là người thân của con.”
An Quốc Bang đưa tay lên, muốn chạm vào đầu nhỏ của con gái mình, nhưng sợ đôi tay đầy vết chai sạn của mình sẽ làm hỏng mái tóc của con gái.
Cảm nhận được ý đồ của An Quốc Bang, An Lệ Nùng chủ động nghiêng đầu chạm vào, cọ cọ hai lần trong lòng bàn tay An Quốc Bang, giống như một chú mèo con đang muốn được vuốt lông.
Đáng yêu, manh manh đát.
An Quốc Bang chỉ có một cảm giác, mềm mại.
Tóc của con gái mềm mại, bàn tay ông, con người ông và cả trái tim ông cũng mềm mại theo, như đang bồng bềnh trên mây.
An lão thái tức giận đến muốn mắng chửi người, sau khi đại tiện nhân rời đi, lại tới một cái tiểu tiện nhân. Hai mẹ con nhà này đều
không phải hạng đèn cạn dầu, một cái so một cái biết giả vờ giả vịt.
Nhưng nhìn sắc mặt đen thui của con trai nhỏ, An lão thái cũng chỉ biết bày tỏ sự bất mãn mà “hừ hừ ha ha”. Tuy rằng con trai nhỏ thành thật hiếu thuận, nhưng một khi quyết định một việc gì đó thì có mười con trâu lớn cũng kéo không lai, nếu không lúc trước cũng sẽ không kiên quyết muốn cưới Dương Tuyết Tình mặc cho sự phản đổi của cả nhà như vậy.
Hai chị em dâu nhà họ An cũng khó chịu như nuốt phải ruồi, lần cuối cùng nhìn thấy người có thể giả vờ giả vịt như vậy cũng là mười năm trước Dương Tuyết Tình, không nghĩ tới An Lệ Nùng chỉ có hơn chứ không có kém, trò giỏi hơn thầy.
Có thể nói thật không hổ là mẹ con sao? Ngay cả độ cung khóe mắt lúc giả vờ mảnh mai yếu đuối đều giống nhau như đúc.
An Lệ Nùng uống nước đường đỏ, ăn canh trứng, mỹ tư tư dưới ánh mắt như hổ rình mồi của tất cả mọi người trong nhà.
Trứng gà nhà nuôi tự nhiên quả nhiên là ngon nhất, tuyệt vời.
Vài thập niên sau, trứng gà 8 tệ một quả so với những quả trứng gà này, xác thực chính là rác rưởi.
An Lệ Nùng vẻ mặt hạnh phúc hưởng thụ sự sủng ái chiều chuộng của ba ba.
Có ba chính là hạnh phúc, trẻ em có ba chính là bảo bối.
Mỹ vị a.
Còn đối với những tiếng nuốt nước miếng liên tục của anh chị em họ đứng bên cạnh?
Thật ngại quá, cô coi như không có nghe thấy.
Đứa trẻ lớn lên từ Cô nhi viện, còn trông mong cô sẽ ngốc nghếch hào phóng?
Không thể nào
Cô chính là An -ý chí sắt đá • Lệ • bé con bảo vệ đồ ăn • Nùng.
Em họ An Khê kiên định nhìn chằm chằm bên trong cái bát của An Lệ Nùng, nuốt nước miếng, hút cái mũi, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng đòi ăn canh trứng.
Vương Phương uyển chuyển nhìn về phía An Lệ Nùng, hy vọng cô có tình chị em, thích sẻ chia.
An Lệ Nùng lại nghiêm túc nói đạo lý cho An Khê: “Em ở nhà ăn được ăn canh trứng nhiều năm như vậy rồi, mà chị, lần đầu tiên được ăn.” An Lệ Nùng nghi hoặc, “Em như thế nào có thể thèm của chị? Đây là không đúng.”
“Em ăn nhiều hơn chị 10 năm. Hơn nữa, đây là ba ba làm cho chị, một chén tràn đầy tình thương của cha, không thể cho em được đâu nha” An Lệ Nùng thực thiếu đánh mà chép chép miệng, vẻ mặt đắc ý.
Ha hả.
Ai không phải đều còn là trẻ con đâu.
An Khê cúi đầu, uể oải, đáng thương lại quật cường, giống chú chó con ướt lông bị nước mưa xối một đêm. Rõ ràng hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm canh trứng của An Lệ Nùng, lại khẩu thị tâm phi, “Em không ăn.”
An Lệ Nùng chớp chớp mắt, thầm mắng một tiếng, đm, có người còn có thể giả vờ giả vịt hơn cả cô.
Nhưng mà, lại có quan hệ gì với cô đâu? Lại không phải con gái cô.
An Lệ Nùng nhanh chóng ăn hết canh trứng trong chén, dư vị một chút, nếu có thể mỗi ngày một chén canh trứng thì tốt rồi. Mơi nhậm chức ba ba của cô cũng không biết có nguyện ý mỗi ngày cho cô một chén canh trứng hay không.
- ----Hết chương 7-----