Dạo gần đây Lạc Ân Ân thấy anh có gì đó khác thường nhưng không biết ở chỗ nào. Anh vẫn đi làm rồi về, còn cô vẫn sống cuộc sống như lúc trước.
Kì lạ một điều là mỗi khi thức dậy đều thấy mình nằm trên giường, điều này làm cô sợ. Cũng như hôm nay, Lạc Ân Ân vừa mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường của anh.
Cô vội bước xuống, một tuần nay là chuyện gì xảy ra? Lúc tối cô nhớ mình ngủ trên sofa, quái nào sáng dậy lại nằm ở đây? Hay cô bị mộng du?
Lạc Ân Ân lắc đầu thoát khỏi những suy nghĩ, cô thay drap giường mới rồi mới xuống nhà ăn cơm. Giờ cũng không còn sớm, chắc anh cũng đi làm rồi. Bác Hà thấy cô xuống liền cung kính chào
- Thiếu phu nhân, đồ ăn đã được dọn lên.
- Cảm ơn bác.
Một tuần qua người trong biệt thự đều thay đổi cách xưng hô với cô, ban đầu nghe họ gọi cô bị hù dọa không ít nhưng nghe hoài cũng quen.
Lạc Ân Ân ngồi xuống bàn ăn rộng lớn, chậm rãi ăn. Vừa ngồi vào bàn được năm phút, Phong Duật từ trên lầu đi xuống nhìn hướng anh đi chắc hẳn từ thư phòng ra, có điều cô đang cúi mặt nên không biết.
Phong Duật ra lệnh cho người làm lui ra, anh nhẹ nhàng ngồi xuống quan sát cô. Lạc Ân Ân nào hay biết, cô ăn cơm thì ăn một miếng đã ngẩn người hai đến ba phút và cũng không phát hiện người đối diện.
Bỗng, cô cảm thấy bụng đau dữ dội, Lạc Ân Ân biết bệnh của mình lại tái phát. Cô cắn chặt môi để ngăn cơn đau xuống, cơ thể cô đã bắt đầu kháng thuốc, uống ít sẽ không có tác dụng với lại hiện tại cô không mang thuốc theo bên người.
Phong Duật ngồi đối diện nhận ra sự khác thường của cô, anh thấy mi tăm cô nhăn lại bộ dạng rất đau đớn, trán thì lấm tấm mồ hôi.
- Em làm sao vậy?
- A...
Lạc Ân Ân giật mình hét lên một tiếng, ngước mắt lên nhìn anh rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, giọng có chút run rẩy
- Em...em không sao.
Nói xong cô để đũa xuống bàn, đứng bật dậy. Vì hành động đột ngột của cô nên chiếc ghế ngã về phía sau tạo ra âm thanh chói tai. Lạc Ân Ân không muốn để anh nhìn thấy khuôn mặt đau đớn của mình, cô chạy lên lầu đóng chặt cửa lại.
Phong Duật hơi nhăn mày với những hành động bất thường của cô, anh sải bước chân lên phòng ngủ, nào ngờ cửa phòng bị khóa. Anh đưa tay đập cửa
- Ân Nhi, mở cửa, em mở cửa ra cho anh.
- ...
Lạc Ân Ân bên trong sợ hãi, vội vội vàng vàng mở lọ thuốc mà tay run rẩy đến lợi hại vài viên cũng vì vậy mà rơi xuống sàn nhà phát ra những âm thanh nhỏ.
Phong Duật bên ngoài sốt ruột, làm gì có thời gian chờ bác Hà đi lấy chìa khóa dự phòng? Anh dùng chân đạp mạnh cánh cửa, cửa bật ra, Lạc Ân Ân chưa kịp uống thuốc đã đưa ra sau lưng giấu đi.
Mặt anh như tula đến từ địa ngục, cô nhìn anh mà cả người mềm nhũn bước chân hơi lùi về phía trước. Phong Duật tức giận quát
- Em có giỏi thì lùi thêm một bước nữa tôi
xem.
Lạc Ân Ân sợ, cô không dám lùi nữa chỉ trơ mắt nhìn anh đang tiến gần về phía mình.
- Đưa tay ra.
Cô sống chết lắc đầu, điều này càng chọc giận anh hơn. Phong Duật không nói hai lời vươn tay kéo lấy tay cô. Hành động của anh khá mạnh, làm những viên thuốc cô đang cầm trên tay rơi xuống trắng xóa cả nền nhà.
Anh liếc mắt nhìn những viên thuốc lăn lóc trên sàn nhà
- Thuốc gì?
- Là thuốc...thuốc đau bụng...
Cô nói dối, đúng vậy! Cô không muốn anh biết mình bị bệnh.
- Thật?
- Là thật.
Lạc Ân Ân cắn môi, Phong Duật cũng không nói gì nữa, buông tay cô ra. Anh ngồi phịch xuống giường, tay anh chạm xuống drap giường thì dừng lại. Ánh mắt trầm xuống, cô lại đổi drap giường. Cả một tuần nay, đây là cái thứ bảy.
Lạc Ân Ân thấy khuôn mặt âm trầm của anh vội quỳ xuống, đầu gối của cô đập mạnh xuống nền phát ra âm thanh rất lớn đến Phong Duật cũng bị dọa sợ.
- Em làm gì vậy?
- Em...xin lỗi, em không...cố ý ngủ trên giường của anh...em không biết tại sao mỗi lần...thức dậy đều thấy mình nằm trên giường. Phong Duật...em...em...chắc là em bị mộng du...em nhất định sẽ đi chữa...không thì...em qua phòng khác ngủ...
Cô kinh hãi nói, nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt trắng bệch. Lạc Ân Ân sợ làm phật lòng anh, sợ anh đòi ly hôn. Nếu như vậy cô sẽ bị "ông ta" đánh chết mất. Trước khi gả vào đây, ông ta nói nếu anh ly hôn ông ta liền đánh chết cô. Cô không muốn chết, cô muốn ở lại đây, dù quạnh hiu, cô đơn nhưng được sống.
- Phong Duật...em sai rồi, anh đừng ly hôn...em cầu xin anh.
Anh thật sự chịu không nỗi nữa, Phong Duật nữa ngồi nữa quỳ ôm chặt lấy cô
- Đồ ngốc, em muốn anh đau lòng đến chết em mới vừa lòng sao?
Lúc nãy nhìn hành động của cô anh thật sự bị dọa rồi, lại thêm những lời nói kia nữa. Nó giống như vũ khí vô hình đâm nát trái tim của anh. Lạc Ân Ân khóc nức nở trong lòng anh. Phong Duật càng ôm cô chặt hơn
- Ân Nhi, Ân Nhi của anh. Thật xin lỗi vì lúc trước đối xử tệ với em...
Anh cảm thấy tức giận với bản thân mình, cô đơn thuần như thế này mà anh lại nghi ngờ cô, anh không xứng đáng làm đàn ông mà.
Ân Nhi! Anh có lỗi với em...là anh hại em ra nông nỗi này, hại em luôn sống trong nỗi sợ hãi, là anh không tốt. Từ bây giờ, anh sẽ bảo vệ em. Ân Nhi, anh yêu em!