Mẹ Phong và Phong Đàn Vân nhìn cảnh hai người rượt đuổi nhau có chút bất đắc dĩ, bà lên tiếng
- Được rồi, con bé vừa xuất viện, đừng làm nó mệt.
Nghe mẹ nói vậy Phong Duật thôi không đuổi theo cô nữa, anh dừng lại nhìn khuôn mặt tươi cười của cô mà lòng ấm lên. Kiếp trước anh có bao giờ thấy được nụ cười hạnh phúc của cô? Chưa hề, thứ anh đem lại chỉ có đau khổ và nước mắt cho cô. Bất giác anh đưa tay kéo cô vào lòng. Lạc Ân Ân có chút bất ngờ khẽ gọi tên anh
- Duật?
- Ân Nhi, cho anh ôm một chút thôi.
Nhưng mẹ và Đàn Vân còn ở đây a. Cô có chút quẫn bách nghĩ, muốn đẩy anh ra anh lại ôm chặt cô hơn. Thôi vậy! Để anh ôm một lát.
Bỗng, Phong Duật cúi xuống hôn lấy môi cô. Lạc Ân Ân xấu hổ mặt đỏ bừng, mẹ Phong và Phong Đàn Vân biết điều rời đi để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng trẻ. Cô khẽ đập lưng anh phản kháng, chẳng những anh không buông ra mà còn xiết chặt cô hơn. Đến khi cảm nhận Lạc Ân Ân không thở nổi mới luyến tiếc buông cô ra.
Lạc Ân Ân thở hổn hển, môi sưng đỏ. Phong Duật nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô không khỏi nuốt nước bọt. Dục vọng từ từ trỗi dậy, anh đưa tay ôm ngang cô bước lên lầu. Lạc Ân Ân hoảng sợ hét lên một tiếng, tay ôm lấy cổ anh.
"Rầm" cánh cửa phòng bị anh đá văng ra sau đó dùng chân đóng lại. Phong Duật đặt cô nằm trên giường, mơn trớn từng tất da trên người cô. Lạc Ân Ân rùng mình, cô giẫy giụa không ngừng. Anh hôn nhẹ lên trán cô trấn an
- Ngoan, anh sẽ nhẹ nhàng.
Trong phòng nhanh chóng nóng lên, cả căn phòng tràn ngập sắc xuân. Kích tình qua đi, Lạc Ân Ân ngay cả sức ngồi dậy cũng không có. Mặc cho anh bế cô vào tắm rửa sạch sẽ.
Phong Duật nằm bên cạnh, thỏa mãn nhìn khuôn mặt đang ngủ say bên cạnh. Vòng tay ôm cô càng xiết chặt, anh sợ buông ra tất cả chỉ là giấc mơ. Anh sợ cô sẽ biến mất khi anh lơ là...
Lạc Ân Ân khẽ cựa người, co tròn nằm trong lòng anh. Phong Duật mỉm cười hôn nhẹ lên môi cô
- Bà xã, ngủ ngon.
Tối hôm đó
Lạc Ân Ân tỉnh dậy có cảm giác cả người như bị xe tải cán qua, đau nhức không thôi. Cô chống tay ngồi dậy, không ngờ cô ngủ một giấc liền đến tối, lại nghĩ đến anh cô mỉm cười ngọt ngào. Bây giờ cô hết sợ anh rồi, cô còn ỷ lại Phong Duật và làm nũng với anh.
Lạc Ân Ân xuống giường đi tìm anh, giờ này chắc anh đang ở thư phòng. Cô khoác thêm chiếc áo mỏng lên người rồi mới mở cửa hướng phòng làm việc của anh mà đi.
"Cạch" cánh cửa được mở ra, Lạc Ân Ân ló đầu vào trong nhìn xung quanh. Hai mắt đen long lanh của cô mở to. Dù Phong Duật không ngước mắt lên cũng biết người đến là cô, môi anh cong lên, đặt tài liệu xuống rồi đưa mắt nhìn cô.
Lạc Ân Ân thấy anh nhìn mình liền vui vẻ bước vào, anh xoay ghế ngồi, dang hai tay ôm lấy thân thể mềm mại của cô. Phong Duật nhắm mắt hít mùi hương
trên người Lạc Ân Ân
- Đến sao không vào? Hửm?!
- Sợ làm phiền anh nha!
- Ngốc.
- Người ta không ngốc.
Cô chu môi nói, anh bật cười
- Còn biết làm nũng, không sợ anh nữa sao?
- Không nha, anh thương em như vậy em không sợ nữa.
Nói xong cô còn cọ cọ đầu vào lòng ngực ấm áp của anh. Nhìn cô lúc này như con mèo lười biếng, cần anh chiều chuộng. Phong Duật đưa tay béo lấy cái má phúng phính của cô, dịu dàng nói
- Sắp tới Vương Thị có tổ chức tiệc mừng, Ân Nhi có muốn đi không?
Cô lười ngồi dậy, miệng lẩm bẩm
- Không muốn.
- Vậy anh đi một mình, em lúc đó ngủ trước không cần chờ.
Anh phải bắt họ trả giá cho những gì họ làm với vợ của anh. Hừ! Cuộc vui chỉ mới bắt đầu mà thôi.
***
Hai ngày sau
Lạc Ân Ân đang quỳ trên mép giường thắt cà vạt cho anh. Phong Duật hình như rất hưởng thụ, cả người anh ngồi trên giường, tay ôm lấy eo cô còn không thành thật vuốt ve vài cái.
- Duật, đừng phá!
- Haha...bà xã, anh chỉ muốn ở nhà với em.
Anh cười lớn, mặt vùi vào ngực cô dụi dụi vào cái. Lạc Ân Ân đánh nhẹ vào lưng anh
- Lưu manh, đàng hoàng cho em...
Phong Duật cười ha ha, hôn lên miệng đang chu ra của cô
- Em thật sự không đi?
- Không đi.
Cô kiên định nói, anh cũng không ép cô đi. Phong Duật trêu đùa cô một hồi mới lưu luyến rời đi.
- Anh đi đây.
- Anh đi cẩn thận, nhớ về sớm!
Cô hôn chụt lên mặt anh nói. Phong Duật mỉm cười, béo hai má của cô
- Tuân lệnh, bà xã đại nhân.
Lạc Ân Ân tiễn anh xong vừa quay người lại liền thấy nụ cười bí hiểm của Phong Đàn Vân.
- Em làm gì vậy hả?
- Chị dâu, bây giờ rất rất hạnh phúc phải không?
Lạc Ân Ân mỉm cười ngọt ngào gật đầu, Đàn Vân sáp lại gần cô nói tiếp
- Vậy có phải chị nói gì anh em cũng nghe?
Cô nhíu mày, câu này hình như có mùi âm mưu?
- Cũng không hẳn. Em tính làm gì?
- Em hết tiền tiêu vặt rồi, chị xin anh ấy cho em ít được không?
Cô ngạc nhiên nhìn Đàn Vân như người ngoài hành tinh
- Không phải em có thẻ riêng sao?
- Hừ, bị anh em đóng băng rồi. Anh ấy nhất định trả thù em, không phải em nói đưa chị về Mỹ sao? Giờ nghĩ liền hối hận...
Đàn Vân khóc không ra nước mắt, kể khổ. Lạc Ân Ân buồn cười, xoa đầu cô
- Được rồi, để chị nói giúp em. Còn được hay không chị không biết đâu.
- Cảm ơn chị dâu.