Cô chỉ thiếp đi một tí mà ngủ tận đến sáng hôm sau. Lạc Ân Ân bị đánh thức bởi ánh nắng ấm áp ngoài kia, cô đưa tay lên che những tia nắng rồi ngồi dậy. Vương Minh Hạo đi mua đồ ăn sáng đúng lúc về tới
- Em dậy rồi?
- Anh hai, Duật đâu rồi? Anh ấy sao rồi?
- Phẫu thuật thành công nhưng cậu ta vẫn chưa tỉnh.
Vương Minh Hạo chua xót nói, tại sao mỗi một câu của cô đều là Duật mà không nghĩ đến cảm nhận của anh? Rõ ràng cô biết anh(VMH) yêu cô tại sao cô luôn không đáp trả?
- Em đi thăm Duật.
- Không được, em phải nghỉ ngơi.
Vương Minh Hạo nhíu mày nói
- Em không sao, em muốn thăm Duật.
- Ăn sáng đã.
Lạc Ân Ân không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn ăn hết chỗ cháo kia. Khi ăn xong cô nhanh chóng đi qua phòng của Phong Duật. Cô từ từ bước lại chỗ anh, nước mắt lại rơi xuống, cô nói với giọng nghẹn ngào
- Duật, anh tỉnh lại đi....
- ....
- Chỉ cần anh tỉnh, anh muốn em làm gì cũng được.
- ....
- Không phải anh nói không yêu em sao? Muốn ly hôn với em mà, vậy thì anh phải tỉnh em mới đồng ý ly hôn...
Vẫn không ai đáp trả cô, cô khóc một to hơn đưa tay đánh lên người anh nói
- Tỉnh đi...cầu xin anh...được không?
- Ân nhi!
Phong Duật ở bên cạnh cô từ lúc cô bước vào, nhưng cô đâu thấy anh. Anh ngồi bên cô nghe cô nói mà tim như thắt lại, anh muốn lau những giọt nước mắt kia cho cô nhưng phát hiện tay anh không thể chạm vào cô.
Lạc Ân Ân úp mặt lên tay anh khóc nức nở, cho đến khi điện thoại reo lên
- Alo?
- ..................
- Được.
Cô cúp máy, cúi xuống hôn nhẹ lên má anh nói
- Duật, em ra ngoài rồi sẽ về. Lúc em về anh nhất định phải tỉnh lại, yêu anh.
Phong Duật thấy cô rời đi anh cũng đi theo. Cô đi vào tiệm cà phê đối diện bệnh viện anh đang nằm, ở đó có người đang chờ cô.
- Ba.
- Con ngồi đi.
- Ba có gì thì nói đi, con còn có việc.
- Chăm sóc thằng Duật đúng không?
- Làm sao....
Cô chưa nói xong đã bị ông Vương Dĩ Minh ngắt lời
- Báo đài đưa tin Phong Duật gặp tai nạn, bây giờ sống chết chưa rõ, cho nên...
- Cho nên???
- Đây là thời cơ tốt để con ra tay, con hãy nhờ luật sư làm giấy chuyển nhượng tài sản của Phong Duật cho con đi.
Không để cô có cơ hội lên tiếng ông tiếp tục nói
- Con cũng biết tình hình kinh tế gia đình nhà ta? Chỉ cần con chuyển số tài sản đó dưới tên ta tất cả khó khăn sẽ được giải quyết.
Phong Duật nghe ông nói thì tức giận, thì ra cô không khác những gì anh điều tra. Lấy anh là cái cớ, mớ tài sản mới là mục đích cô làm dâu Phong gia, hay, đáng khen cho một Lạc Ân Ân. Cô nghe ông nói mà tai ù ù, cô không cần tài sản của anh, bây giờ thứ cô cần là anh tỉnh lại. Cô nhìn Vương Dĩ Minh quát lớn
- Ba, ba nói gì vậy? Đó là tài sản thuộc về Phong gia, thuộc về Duật con sẽ không lấy của anh ấy một xu nào.
- Con...có phải con muốn làm ba tức chết
không? Đây là cơ hội cho con...
- Cơ hội? Ba...Duật bị tai nạn không phải ba nhúng tay vào chứ?
Vương Dĩ Minh bị nói trúng tim đen chỉ biết ú ớ, cô tức giận nhìn ông nói
- Con thật thất vọng khi có người ba như ba...
- Thà rằng lúc trước con không nghe lời mẹ, nhận ba làm ba. Biết thế con thà sống cuộc sống nghèo khó còn hơn làm một tiểu thư nhà giàu bị người ta dắt mũi...
Lạc Ân Ân hít một hơi nhìn ông hỏi
- Con chỉ hỏi ba, từ trước đến giờ ba từng xem con là con gái? Hay là quân cờ để ba sai khiến?
- Ta....
- NÓI ĐI... TẠI SAO KHÔNG NÓI GÌ?
Cô hét lên, hốc mắt đỏ lên. Phong Duật nghe cô nói mà tim như ngàn mũi dao đâm vào, hoá ra...cô là con riêng nhà họ Vương, cô nhận người cha này là do ước nguyện của mẹ cô? Cô bị ông ta xem như quân cờ? Một người cha như vậy không xứng để em gọi cha em có biết không? Ân nhi?
- Ông đừng đến tìm tôi nữa.
Nói xong cô bước đi không quay đầu lại, Phong Duật đi đằng sau cô muốn ôm cô vào lòng an ủi. Là anh hiểu lầm cô, là anh không tốt với cô, là anh đối xử tệ bạc với cô mới để cô uất ức như vậy. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân vô dụng như vậy, muốn ôm cô vào lòng vỗ về cũng không được.
Khi cô đi được một đoạn thì nghe Vương Dĩ Minh lên tiếng
- Mày sẽ hối hận.
- Tôi không bao giờ hối hận.
Lúc cô đi đến phòng bệnh của anh thì thấy bác sĩ tập trung ở đó. Lòng cô dấy lên cảm giác bất an, cô chạy lại hỏi bác sĩ đang đứng ở ngoài
- Bác sĩ, Duật anh ấy...
- Tình hình bệnh nhân chuyển biến xấu đi, người nhà nên chuẩn bị tâm lí....
Nói xong bác sĩ cũng bước vào trong, cô nhìn anh qua kính, bác sĩ không ngừng kích điện cho tim anh đập lại. Nước mắt cô rơi đầm đìa, hai tay bụm miệng không cho mình phát ra tiếng
- Duật, anh không được xảy ra chuyện gì.
- Anh nghe thấy không, em cần anh...
Phong Duật đứng bên cạnh cô tim như ngừng đập, anh không thể chết. Anh muốn sống, sống để bù đắp lỗi lầm của mình
- Ân nhi...
Cuối cùng bác sĩ cũng ra, anh không sao rồi. Anh được cứu sống rồi, Lạc Ân Ân vui mừng chạy lại hỏi tình hình. Bác sĩ nhìn cô nói
- Bệnh nhân đã không sao, nhưng...
Cô vừa vui lên khi nghe bác sĩ nói, nhưng khi thấy bác sĩ ngập ngừng cô bắt đầu lo lắng
- Từ giờ cho đến cuối đời, cậu ta sẽ sống cuộc sống người thực vật.