Liễu Giai Giai bỏ qua lòng tự trọng và sự kiêu hãnh của mình quỳ xuống trước mặt cô. Cũng mặc cho Lạc Ân Ân bảo cô ta đứng lên. Liễu Giai Giai vẫn kiên kiên quyết quỳ đó, môi mím chặt, nuốt tức giận vào lòng nói
- Lạc Ân Ân, lúc trước là tôi không đúng nhưng cô cũng không thể lấy quyền lực ra mà làm Tập đoàn tôi phá sản.
"Ồ" mọi người không khỏi kinh ngạc than lên một tiếng. Lạc Ân Ân thực sự làm như vậy? Thế lực cũng thật lớn đi.
Cô còn chưa tiêu thụ được những gì Liễu Giai Giai nói, lại nghe cô ta tiếp tục lên tiếng
- Coi như cô nể tình tôi mới chọc giận cô lần đầu, cô có thể nói Phong Duật tha cho Tập đoàn chúng tôi không? Bảo anh ấy khôi phục tập đoàn về nguyên vẹn như lúc ban đầu?
- Nga, chuyện này là do Duật làm sao?
Cô chu môi sau đó lầm bầm vài tiếng
- Vậy mà lúc sáng hỏi anh ấy nói không biết. Toàn gạt người.
Song, Lạc Ân Ân nhìn Liễu Giai Giai quỳ dưới chân mình có chút không biết nói gì. Chuyện cũng không phải do cô làm a, cầu xin cô thì có tác dụng gì? Còn nữa nha, quỳ như vậy cô sẽ bị tổn thọ a!
- Cô mau đứng lên đi, Duật làm. Cầu xin tôi thì có tác dụng gì?
Lạc Ân Ân kéo tóc, chun mũi nói. Thế mà Liễu Giai Giai làm như không nghe, tiếp tục nói
- Không phải Phong Duật rất thương cô, cô nói gì anh ta cũng nghe?
Cô hơi nghiêng đầu, đúng là như vậy nhưng cùng với việc tha cho bọn họ có liên quan sao?
- Lạc Ân Ân, xem như tôi cầu xin cô giúp tôi lần này, ân huệ này tôi sẽ không quên.
Cô ta nói nhưng trong ánh mắt xẹt qua tia không cam lòng. Cứ đợi đi, nếu tập đoàn được cứu cô ta sẽ trả thù sau có câu "quân tử báo thù, mười năm chưa muộn". Mà Liễu Giai Giai là quân tử thì trên đời này sẽ không ai dám nhận mình là "quân tử" cả.
Một tia sáng lóe lên trong mắt cô ta đến thật nhanh và đi cũng nhanh, nhưng làm sao qua được mắt Gia Tuệ đây?
Gia Tuệ nhếch môi cười lạnh nhìn Liễu Giai Giai đang quỳ dưới đất, nhạt nhẽo nói
- Cầu xin mà không thành tâm cũng vậy thôi. Tốt nhất cô nên về nhà chuẩn bị cuốn gói ra đường ở đi.
- Cô...
Liễu Giai Giai tức đến trợn mắt, cô ta nhẫn mà nhẫn cũng không lâu vì Tô Trinh đến đón Lạc Ân Ân.
Cô nhìn Tô Trinh mỉm cười sau đó nhanh chóng rời đi, về phần Liễu Giai Giai nhanh chóng bị cô quăn ra sau đầu. Không phải việc của mình, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
Gia Tuệ cũng không nán lại, rời đi ngay sau đó. Cô ta xấu hổ không thôi, Lạc Ân Ân đáng hận cô cứ chờ đó.
Tập đoàn Phong Thị
Phòng tổng tài
Lạc Ân Ân vui vẻ chạy vào khi được Tô Trinh mở cửa, cô lại chỗ anh mỉm cười nói
- Duật, anh gọi em đến có gì sao?
Phong Duật cong môi, đưa tay kéo cô vào lòng điểm nhẹ lên mũi cô sủng nịnh nói
- Nhớ em, không được sao?
Bởi vì lời nói của anh, cô không khỏi cười tủm tỉm. Đầu vùi vào ngực anh, Phong Duật nhìn hành động đáng yêu của cô liền bật cười ha hả
- Mèo nhỏ không nhớ anh sao?
- Người ta không phải mèo nhỏ.
Cô chu môi,
bất mãn nói. Anh cũng không để trong lòng, hiển nhiên tâm tình rất tốt. Hôn nhẹ lên môi cô hỏi
- Hôm nay đã làm những gì? Hửm?!
- Học nha, còn có Liễu Giai Giai đến gặp em a.
Anh nhíu mày, không vui hỏi
- Cô ta gặp em làm gì?
- Vì chuyện Tập đoàn nhà cô ấy phá sản...
Nói đến đây cô tức giận lườm anh, ánh mắt có vài phần ai oán
- Rõ ràng là anh làm, còn lừa người ta. Anh gạt người...
Phong Duật ôm cô vào lòng, vuốt ve khuôn mặt trắng nõn mềm mại của cô, dịu dàng nói
- Mèo nhỏ, anh chỉ quan tâm em thôi. Chỉ cần em sống bình an, vui vẻ mọi việc ngoài kia đã có anh lo.
- A...cái này không thể nói trước được nha, lỡ như chúng ta giống như câu thơ "tình sâu tình đậm tình cũng tan. Người thề người hứa người cũng quên" thì sao?
Phong Duật nghe được hai câu thơ của cô có chút dở khóc dở cười, từ khi nào Ân Nhi của anh lại văn vẻ như vậy? Cuối cùng anh vẫn để ý nghĩa của câu thơ. Có chút không biết phải làm sao, cô là không tin tưởng anh?
- Ân Nhi...
- Dạ?
Lạc Ân Ân vẫn ngây thơ không biết chỉ vì hai câu thơ xuất ra ngẫu nhiên từ miệng cô, khiến người đàn ông trước mặt thương tâm một phen.
- Anh sẽ không như vậy, "thiên trường địa cửu" chỉ có mình em.
Thật lâu sau Lạc Ân Ân mới phản ứng lại câu nói của anh, bất giác mỉm cười
- Em tin anh.
Ba chữ này, làm Phong Duật muốn hỏi một câu "nếu đã tin tưởng vì sao lại nói những lời kia?" nhưng vẫn là không nói ra. Cô bất an, lo lắng anh sẽ dùng thời gian để cô tin tưởng tình yêu anh dành cho cô.
Nghĩ vậy tâm tình anh liền tốt lên không ít, đưa tay béo hai má mềm mềm của cô. Lại nghĩ da cô sờ thật thích.
Lạc Ân Ân bất mãn với hành động của anh, đưa tay đánh nhẹ vào hai tay đang để trên mặt mình, trừng mắt nói
- Còn béo nữa sẽ xấu.
Phong Duật cười ha hả, hôn lên miệng nhỏ của cô sảng khoái nói
- Không xấu, có xấu anh vẫn yêu em.
- Gạt người.
- Không có nha, mèo nhỏ lại nghĩ xấu về anh rồi.
- Đã nói không được gọi người ta là mèo nhỏ.
Lạc Ân Ân có chút tức giận nói, từ khi nào cô có biệt danh như vậy?
- Được, về sau liền gọi em là mèo nhỏ.
Đây, đây rõ ràng là cố ý mà. Cô phụng phịu nhìn anh, Phong Duật ngược lại cười đến sáng lạng. Cô quyết giả chết nằm trong lòng anh, một từ cũng không nói. Người này a, toàn bắt nạt