Lạc Ân Ân mím môi, nhìn chiếc điện thoại đau lòng gần chết. Chưa đầy nửa năm liền bể hai cái điện thoại? Mà còn là điện thoại anh mua nữa chứ, cô bực bội hét lớn
- Đáng ghét, đây là Duật mua cho tôi.
Lý Nam bị cô hét hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng phục hồi tinh thần, bàn tay càng siết chặt tay cô hơn. Cô nhăn mặt vì đau, Tiểu Nhu đứng bên cạnh vội đẩy Lý Nam ra
- Anh mau bỏ tay ra khỏi người phu nhân, có nghe không hả?
- Cút, cô thật phiền!
Lý Nam hất mạnh Tiểu Nhu ra là Tiểu Nhu mất thăng bằng ngã về sau, đau đớn ập tới Tiểu Nhu không nhịn được la lên một tiếng. Lạc Ân Ân nổi đóa
- Cậu làm gì? Đàn ông mà muốn động tay động chân với phụ nữ?
- Động tay chân? Vậy cô tại sao lại đánh bạn gái tôi?
Lý Nam càng nói càng siết chặt cánh tay của cô, Lạc Ân Ân bị đau nhăn mặt lại.
Tiểu Nhu khập khiễng đứng dậy, bình tĩnh nói
- Nếu anh còn không buông ra, người chịu thiệt sẽ là anh.
- Cô uy hiếp tôi?
- Không phải uy hiếp mà nói đúng sự thật.
Lạc Ân Ân trong lòng nghĩ sao anh lại chưa xuống? Anh muốn cô bị bắt nạt xong mới xuống sao? Cô chu môi nhỏ, mong chờ nhìn về phía thang máy. Không phụ mong chờ của cô, cánh cửa thang máy mở ra. Phong Duật uy nghiêm, toàn thân tỏa ra khí lạnh, bước chân vững vàng đi về phía trước.
Không phải anh muốn xuống muộn, khi ra khỏi phòng họp lại nhận được điện thoại của bạn thân nên mới chậm trễ.
- Là tổng tài, sao ngài ấy lại xuống đây?
- Phải đó, phải đó, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày tổng tài số lần xuống đây đếm trên đầu ngón tay.
.....
.....
Nhân viên không khỏi bàn tán với nhau, anh nào để ý chỉ để ý khuôn mặt vặn vẹo đầy ủy khuất của cô. Lại nhìn người đàn ông nắm tay cô, anh như tula, sắc mặt âm trầm gằn từng chữ hỏi
- Cậu, đang, làm, gì?
Lý Nam vội buông tay, mọi người sợ hãi cúi đầu. Lạc Ân Ân thấy anh liền nhào vào lòng anh khóc lớn
- Oa oa...Duật, sao bây giờ anh mới xuống, huhu...người ta bị hắn mắng, hắn còn làm rớt điện thoại anh mua cho em...oa oa...
- Ngoan, Ân Nhi ngoan, không khóc nha, ngoan nào...
Anh vuốt tóc cô an ủi, ánh mắt như dao nhìn Lý Nam.
- Cậu chê mình sống đủ rồi liền không muốn sống nữa?
- Tổng tài, là cô ta đánh bạn gái tôi trước.
Lý Nam không sợ chết nói, anh nhăn mày nhìn Mỹ Khuê rồi lại nhìn thiên hạ đang ăn vạ trong lòng mình
- Có thật vậy không?
- Là cô ta động tay chân với em trước. Còn có, hắn khiến tay em đau...
Cô vừa nói vừa giơ cổ tay lằn đỏ lên cho anh xem, hại anh đau lòng gần chết. Bảo bối nhỏ của anh, anh còn chẳng dám mắng cô, chớ đừng nói đến làm cô đau vậy mà tên kia dám?
Phong Duật cơ hồ nghiến răng nghiến lợi, không khí đại sảnh ngưng trọng làm mọi người không dám thở mạnh. Lúc này lại nghe giọng nói lạnh như băng của anh
- Hai người không cần đến đây làm việc nữa. Tô Trinh.
- Tổng tài có gì căn dặn.
- Đuổi việc họ, nếu ai dám nhận chính là đối đầu với Phong Thị.
- Vâng.
Lý Nam cùng Mỹ Khuê kinh sợ, vội nói
-
Tổng tài, tôi làm gì sai? Là cô ta động thủ đánh tôi trước...
- Im miệng, cô muốn biết mình làm gì sai? Được, tôi nói cho cô biết. Tập đoàn chúng tôi không thu nhận nhân viên có phẩm chất kém như cô, không lễ phép còn kiêu căng? Cô cũng không nhìn lại người cô đắt tội là ai. Hừ!
Nói xong anh hừ lạnh một tiếng, muốn ôm cô rời đi lại bị kéo lại
- Đợi em một xíu.
Song liền chạy lại cầm hộp giữ ấm và nhặt điện thoại lên lật qua lật lại, cũng may không bị hư sau đó mới nhìn sang Tiểu Nhu
- Từ này chúng ta làm chị em tốt được không?
- Phu nhân, tôi không dám.
- Nào, gọi một tiếng Ân Ân đi.
Tiểu Nhu mím môi, lắc đầu mãnh liệt. Có chết cũng không dám, phu nhân tổng tài ai dám gọi tên?
Lạc Ân Ân bĩu môi dẫm chân, nhìn anh nũng nịu
- Duật...
- Cô ấy bảo cô gọi thì cô gọi.
- A, tổng tài tôi...Ân Ân...
Tiểu Nhu đang định từ chối lại thấy ánh mắt của anh gọi vội tên cô. Lạc Ân Ân vui vẻ không thôi
- Vậy mới tốt, cô mau đi bệnh viện kiểm tra có bị thương ở đâu không nha. Tôi đi trước đây.
Nói xong ôm cánh tay anh rời đi, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng người nào đó không sợ chết liền nói lớn
- Tổng tài, ngài không công bằng.
Bước chân anh hơi dừng lại, cười lạnh nói
- Công bằng? Loại người như cô cần nói đến hai chữ "công bằng" sao?
Mỹ Khuê chỉ biết mím chặt môi, ánh mắt đầy hận thù nhìn chằm chằm bóng lưng khuất dần của cô.
- Khôn ngoan thì xem mọi việc kết thúc tại đây đi, chọc giận đến phu nhân tổng tài kết quả như vậy là nhẹ cho hai người rồi. Xuống phòng nhân sự nhận tiền rồi đi đi.
Tô Trinh không nhanh không chậm nói, sau đó rời đi để lại mọi người chưa kịp tiêu hóa thông tin động trời này. Phu nhân tổng tài?! Từ khi nào thì tổng tài kết hôn? Ôi, thần linh ơi...ngày hôm nay sao nhiều chuyện xảy ra vậy?
Lý Nam và Mỹ Khuê sững sờ, phu nhân tổng tài? Người bọn họ đắt tội cư nhiên là phu nhân của Tập đoàn Phong Thị.
Sự việc cứ như vậy mà kết hôn, việc đại boss kết hôn nhanh chống truyền ra ngoài. Chỉ có người ở tầng cao nhất là chưa biết gì, ai bảo họ là những người cuồng công việc? Chỉ cấm cúi làm việc mà không để ý xung quanh?