Trọng Sinh Yêu Lạc Ân Ân

Thay Em Gánh Vác Mọi Thứ


trước sau

Có lẽ Lạc Ân Ân khóc nhiều nên thấy mệt, cô ngủ quên trong lòng Phong Duật lúc nào không hay. Nhưng lúc trời chiều cả người cô nóng như lửa đốt.

Phong Duật từ nãy đến giờ chưa rời khỏi cô nữa bước, anh biết cô đã bị sốt, anh đặt cô nằm trên giường, lấy khăn lông đắp lên trán cô. Lúc anh định ra ngoài gọi bác sĩ thì tay bị cô chụp lấy

- Duật...em không muốn chết...Duật... cứu em....

- Ân Nhi, đừng sợ, anh ở đây, anh ở ngay bên em đây.

Anh nắm chặt lấy tay cô an ủi, rốt cuộc cô đã trải qua những gì trong thời gian qua?

- Ba...con không muốn... đừng bắt con hại anh ấy....

Phong Duật mím môi, cô đang nói hại anh? Là chuyện gì? Không lẽ...

- Ba...ba giết con đi...con sẽ không làm hại Duật... aaaaa....

Lạc Ân Ân choàng tỉnh, hơi thở phập phồng. Cô nhìn xung quanh, trời tối rồi sao?

Cô vừa mơ thấy ác mộng, không...đó không phải ác mộng mà nó đã xảy ra rồi, ba bảo cô hại anh, nhưng cô từ chối thế là ông sai người bắt cô tra tấn dã man, đó cũng là sự việc xảy ra cách đây không lâu.

- Tỉnh rồi?

Lạc Ân Ân đưa mắt nhìn theo tiếng nói, là anh! Cô gật đầu, mắt vừa nhìn anh đã vội né đi chỗ khác. Anh nói, anh ghét ánh mắt của cô khi nhìn anh.

- Tỉnh rồi thì ăn cháo rồi uống thuốc, em đang bị bệnh.

Lạc Ân Ân muốn đưa tay nhận lấy nhưng anh lại không cho, anh mút một muỗng cháo đưa lên miệng thổi nguội rồi đưa đến trước mặt cô. Lạc Ân Ân trợn to mắt nhìn anh, Phong Duật mỉm cười

- Ngoan, nói "a" đi nào.

Cô thật sự không tin vào mắt mình, anh đang cười. Lần đầu tiên anh cười với cô. Lạc Ân Ân há miệng trong vô thức, anh nhìn mà cũng buồn cười, chậm rãi đút cho cô ăn hết bát cháo, giúp cô uống thuốc rồi sai người lên dọn.

- Đỡ mệt hơn không?

- Dạ.

Anh lúc này đang ôm cô vào lòng, cũng cảm nhận được cơ thể cứng nhắc của cô. Phong Duật hôn nhẹ lên trán cô xem như trấn an, giọng anh trầm thấp vang lên trong đêm giống như giai điệu violon ấm lòng

- Lúc nãy em nói...cứu em? Em không muốn làm hại anh? Còn có, em nói "ba, hãy giết con đi".

Lạc Ân Ân thật sự giật mình, cô kinh sợ nhìn anh

- Em...em...nói khi nào?

- Khi ngủ. Ân Nhi, em nói như vậy là sao? Có chuyện gì xảy ra sao em?

Cô không dám nghĩ, cũng không dám nói vội lắc đầu. Phong Duật biết, điều cô trải qua đã để lại một nỗi ám ảnh rất lớn, nếu không tại sao cô lai sợ như vậy?

- Ân Nhi, ngoan nào! Nói cho anh biết, không ai có thể làm gì em, anh sẽ bảo vệ em, gánh vác mọi thứ thay em.

Lạc Ân Ân không biết lấy sức mạnh đâu ra, cô ôm chặt lấy anh

- Không muốn, ba muốn em bỏ thuốc vào những đồ ăn, thức uống của anh để hại anh, để anh ký lên bản chuyển nhượng tài sản...em không làm, ông ấy liền sai người đánh em dã man, ông ấy còn đoe dọa em, nếu em không làm ông ấy liền giết... giết chết anh...huhu...Duật, em không muốn, không muốn
vậy đâu.

Cô rất kích động, nước mắt lăn dài trên má, miệng nức nở nói. Phong Duật đau lòng, đưa tay lau nước mắt cho cô, đáng giận! Phong Duật cắn chặt răng, những lời cô nói không khác gì anh điều tra được.

- Ngoan, không sao cả. Ai cũng không uy hiếp được em...ngoan nào, không khóc, ngoan...

Anh đưa tay vỗ về cô, Lạc Ân Ân dường như quên hết mọi cố kỵ của anh, mà hôn lên môi anh. Cô muốn tìm lại cảm giác an toàn. Phong Duật mắt mở lớn, môi cong lên tay đưa ra sau giữ chặt gáy cô, đổi khách thành chủ không ngừng mút liếm đôi môi lạnh lẽo của cô. Anh còn thừa cơ hội đưa tay càng quét khoang miệng của Lạc Ân Ân, hút lấy mật ngọt của cô.

Phong Duật lật người, để cô nằm dưới thân mình mà triền miên dây dưa. Quần áo trên người đã không còn một mảnh, Lạc Ân Ân nức nở cùng rên rỉ. Anh hôn, liếm những giọt được mắt trên khuôn mặt của cô. Mà dường như anh cũng quên cô đang bị bệnh?

- Phong Duật... a...tha...cho em...ưm...

- Gọi anh là gì? Hửm?!

Phong Duật không ngừng luật động trong cơ thể cô, Lạc Ân Ân lắc đầu, cô không chịu nổi

- Duật...Duật...em mệt...

- Ngoan, một chút nữa thôi.

Anh hôn xuống xương quai xanh của cô, sau đó ngậm lấy nhũ hoa của cô không ngừng mút, liếm phía dưới vẫn ra vào không dừng. Một lát sau, anh mới bắn hết mầm mống của mình vào sau bên trong cô.

Lạc Ân Ân không đón nhận nỗi mà ngất xỉu, Phong Duật đau lòng đưa tay vuốt ve khuôn mặt đầy mồ hôi của cô. Anh nằm sang bên cạnh, tay ôm cô vào lòng. Nằm một lúc anh mới bế cô đi tắm rửa, Lạc Ân Ân thật sự mệt mỏi, ngay cả tỉnh dậy một lần cũng không có.

Phong Duật thật ra còn chưa thõa mãn, nhưng nghĩ cô đang bị bệnh liền tha cho cô.

Tắm rửa sạch sẽ, anh ôm cô nằm trên giường, ánh mắt dịu dàng nhìn khuôn mặt bình an khi ngủ của Lạc Ân Ân, anh càng quý trọng hơn. Anh không muốn bỏ qua bất cứ hành động nào của cô trong kiếp này.

Phong Duật hôn lên hai má ửng hồng của cô, nở nụ cười hạnh phúc nhưng nụ cười tắt hẳn ngay sau đó, anh nghĩ đến những lời nói khi nãy của cô. Bọn họ hành hạ bảo bối của anh bao nhiêu, anh liền trả lại gấp vạn lần cho họ. Đời này, đừng hòng ai làm tổn thương cô, kể cả anh, anh không muốn mình mắc sai lầm như kiếp trước nữa. Tuyệt đối phải cho cô một cuộc sống hạnh phúc.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện