Buổi chiều, khi Lục Nguyên Sướng ngâm mình trong thùng nước tắm, nàng nhìn chằm chằm vào chỗ ngực đang quấn vải của mình mà đờ người ra. Thân phận nữ tử đối với nàng mà nói, luôn khiến cho tính mạng của nàng luôn bị đặt vào trạng huống nguy hiểm. Bởi vì nàng là quân hộ, nếu như quốc gia trưng binh mà thân phận của nàng bị phát hiện, như vậy Lục gia liền không còn có ai ra chiến trường nữa.
Việc này khá là phiền phức. Không phải Lục Nguyên Sướng là nữ tử thì không đi là được, chẳng bị sao cả. Bởi vì Lục gia đã đăng ký trong danh sách một người thì phải có một người tham gia, quốc gia sẽ không bất kể nàng là thân phận nữ tử. Đến lúc đó, nàng chống gậy cũng được, lừa gạt cũng được, dù thế nào thì cũng phải có tên bản thân trong danh ngạch này. Nếu không làm được như vậy, Lục gia sẽ bị hoạch tội, thân của nàng - Lục Nguyên Sướng - nếu không được dùng cho chiến trường, thì khó mà giữ được cái mạng nhỏ này.
Vì điều này mà Lục Nguyên Sướng vẫn chần chừ, không biết làm thế nào để đem thân phận của mình nói cho Cố Tiểu Phù biết. Tuy rằng nàng có lòng tin đối với Cố Tiểu Phù, nhưng lòng người khó dò, có thêm một người biết được thì sẽ thêm một phần nguy cơ, nàng không dám đánh cuộc.
Lục Nguyên Sướng cúi đầu nhìn trước ngực của mình. Nơi đó, không còn giống phụ nhân bình thường là cao vút mà lại là trở nên bằng phẳng đến cực điểm.
Sơ triều của Lục Nguyên Sướng đến hơi muộn. Khi nàng bước vào tuổi mười lăm, ở tuổi đó, rất nhiều nữ tử đã lập gia đình và sinh con. Từ nhỏ nàng đã không có người dạy cho biết, nên lần đầu thấy dưới thân thể của mình có máu, nàng đã cực kỳ hoang mang lo sợ, cũng không dám mạo hiểm đến thầy thuốc để hỏi, chỉ sợ thân phận mình bị nhìn thấu.
May mà Lục gia đời đời làm quân hộ. Trong nhà ngoại trừ binh thư ra còn có không thiếu sách thuốc. Vì khi ra trận thì sẽ khó mà tránh khỏi chuyện chảy máu do bị thương, vì vậy mà tổ tiên Lục gia cũng thu gom không ít sách thuốc. Nhưng trong số đó phần nhiều là để trị thương, trị bệnh mà rất ít nói về phụ khoa.
Khi đó Lục Nguyên Sướng cũng không biết làm cách nào hơn, đành đem mọi cuốn sách thuốc đều đem ra đọc cho kỳ hết rồi sau đó mới mơ hồ biết về việc sơ triều. Lại nhớ lại những chuyện thường ngày phụ nhân hay nói đến, lúc đó mới biết được rằng vậy là mình đã thành người lớn rồi.
Lục Nguyên Sướng cũng không vì chuyện mình lớn lên mà vui mừng. Bởi vì chuyện này sẽ chỉ làm thân phận của mình càng dễ dàng bị người ta phát hiện ra mà thôi. Rồi sau đó nàng lại cảm thấy bộ ngực mơ hồ lớn dần theo thời gian, vì thế mà nàng quyết định lấy vải bố quấn chặt lại để không cho người ngoài biết được.
Vào mùa xuân năm đó, khi nàng bước vào tuổi mười sáu, trong thôn bỗng xuất hiện một lão lang trung tha phương đến đây hái thuốc. Bởi vì nhà Lục Nguyên Sướng chỉ có một mình, nơi ở rộng rãi, Dương Minh liền sắp xếp cho lão lang trung ở lại Lục gia.
Lục Nguyên Sướng sống một mình đã lâu, trong nhà bỗng dưng có thêm một người thì trong lòng rất vui vẻ, nên vội lấy thịt mới đánh được ra, nhờ Dương Đại nương giúp đỡ khoản đãi lão lang trung.
Lão lang trung không biết là nhân sĩ phương nào, tự xưng là họ Phương. Hắn thấy Lục Nguyên Sướng nhiệt tình với người ngoài chứ không bài xích, dáng vẻ cao ráo đường hoàng, nên trong lòng hắn cũng vô cùng vui mừng. Sau khi do dự rất lâu hắn mới hỏi: "Tại sao tiểu nương tử phải ăn mặc như nam tử vậy?"
Lục Nguyên Sướng vừa nghe thấy hắn hỏi như vậy thì trong đầu giống như bị nổ tung lên. Phải biết rằng nàng che dấu thân phận nhiều năm như vậy, thân thiết như người nhà họ Dương còn không nhìn thấu, làm sao cái lão lang trung này chỉ một chút đã nhìn ra đến rõ ràng như vậy? Lúc đó nàng hoảng sợ nhìn về phía lão lang trung hỏi: "Làm sao lão tiên sinh lại biết được thân phận của tại hạ?"
"Lão hủ là lang trung." Lão lang trung cười ha hả mà trả lời.
Trong trung y, đối với các bước nhìn, nghe, hỏi và bắt mạch* thì nhìn là đứng đầu. Một lang trung giỏi thì chỉ cần bằng một đôi con mắt tinh nhạy đã có thể nhìn ra chứng bệnh đến bảy, tám phần.
Lục Nguyên Sướng cảm nhận được thiện ý của lão lang trung trong nụ cười, tâm trạng cũng thả lỏng được mấy phần, nàng khẩn cầu: "Lão tiên sinh, về thân phận của tại hạ thì một lời khó nói hết. Vì việc này có can hệ trọng đại, vậy xin lão tiên sinh có thể giữ bí mật giúp tại hạ được hay không?"
* Nguyên văn: Vọng, văn, vấn, thiết.
"Tiểu nương tử không cần phải lo lắng, lão hủ quả là đã nhiều lời đường đột."
"Đâu có, nhân lão tiên sinh y thuật tinh xảo, vậy nên tại hạ có một chuyện muốn nhờ." Lục Nguyên Sướng nhận thấy lão lang trung này chỉ mới một chút liền nhìn ra thân phận của mình, nên cho rằng người này y thuật nhất định phi phàm.
"Mời tiểu nương tử cứ nói."
"Tại hạ thân là quân hộ, ngày sau sẽ phải ra chiến trường, thân phận nữ tử đương nhiên là không thích hợp. Có thể xin mời lão tiên sinh mở một phương thuốc hay không, để cho tại hạ tuyệt hẳn đi cái nguyệt sự kia." Lục Nguyên Sướng trấn trọng nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão lang trung như ngưng đọng lại, hắn không khỏi kinh ngạc nhìn người trẻ tuổi trước mặt.
Hắn vân du* đã nhiều năm, cái gì là kỳ nhân quái sự mà chưa từng thấy, vì thế mà gặp qua không ít nữ giả nam trang tiểu nương tử. Bởi vì cuộc đời là quá mức gian nan, cuộc sống của nữ tử càng không dễ dàng, đa số nữ tử phẫn thành nam tử đều là vì mưu sinh cuộc sống qua ngày mà thôi. Nhưng đến cùng, vì là thân nữ tử, sau khi tích góp được ít tiền thì đều phải lập gia đình sinh con.
Nào có ai như Lục Nguyên Sướng lại kiên quyết cắt đứt đường lui của mình như vậy!
* Vân du: Đi đây đi đó như đám mây trôi.
"Tiểu nương tử, nếu làm việc này thì sẽ không cách nào quay đầu lại, ngươi cần phải biết là như vậy." Lời nói của lão lang trung ý vị sâu xa mà khuyên nhủ.
Lục Nguyên Sướng biết điều này có nghĩa là gì. Sau này, nàng không thể lập gia đình, không thể sinh con, thậm chí là sinh hoạt tình dục. Nói cách khác là, đời này nàng không thể xưng là nữ tử được nữa, nàng sẽ phải đem theo cô độc đến cuối đời.
"Lão tiên sinh, tại hạ đã rất rõ ràng, kính xin lão tiên sinh giúp tại hạ." Ánh mắt của Lục Nguyên Sướng cực kỳ kiên định.
Lên chiến trường, nàng có thể sống sót trở về được hay không cũng khó mà nói trước. Nếu như thân phận của nàng mà bị bại lộ, nàng sẽ bị xử tử ngay lập tức. Nếu như nàng có thể sống sót trở về, thì nàng sẽ lại vẫn sống tiếp, coi như sống sót mà cô độc, vẫn còn hơn là bị chết.
Lão lang trung nhìn khuôn mặt non trẻ của Lục Nguyên Sướng tràn đầy vẻ kiên nghị thì biết có nhiều lời cũng vô ích, liền cầm giấy bút viết ra phương thuốc. Sau đó hắn quay về Lục Nguyên Sướng nói: "Tiểu nương tử cứ theo phương thuốc này, dùng liên tục trong hai tháng thì sẽ tuyệt nguyệt sự. Nhưng lão hủ vẫn lại nói thêm một câu này, ngươi nên thật cẩn thận."
"Tại hạ cảm ơn lão tiên sinh." Lục Nguyên Sướng tiếp nhận phương thuốc mà trong lòng lại cảm thấy cực kỳ ngổn ngang trăm mối.
Sáng sớm ngày hôm sau, lão lang trung liền đi lên ngọn núi hái thuốc. Lục Nguyên Sướng vốn muốn bồi hắn cùng đi, đúng lúc đó tá điền lại đến tìm nàng thương nghị chuyện vụ xuân, nên không đi theo được. Ai ngờ được rằng, lão lang trung một đi đã không trở về.
Sau đó Lục Nguyên Sướng đã bỏ công lùng tìm một tháng có thừa, vậy mà cũng không tìm được lão lang trung, thậm chí ngay cả thi thể cũng không tìm được. Từ đó, lời đồn đại trong thôn đối với nàng mệnh Thất Sát Cô Tinh lại càng thâm sâu.
Lục Nguyên Sướng vừa nhìn ngực của mình vừa nghĩ, lão lang trung đã nói cần phải buộc ngực hai năm, tính đến năm nay là vừa đủ. Đã như vậy thì sau này không cần phải buộc ngực nữa, cũng đỡ chuyện Phù nương phát hiện ra cái gì. Nếu không thì đến lúc đó cũng thật khó lòng mà giải thích.
Ánh mặt trời nhu hòa lại ấm áp, không khí mát lạnh tinh khiết. Hít sâu một cái, liền có thể nghe thấy được mùi vị của hạnh phúc.
Lục Nguyên Sướng đắc ý mà ăn bữa điểm tâm của mình, trên môi muốn ngăn cũng không ngăn nổi ý cười. Từ khi Cố Tiểu Phù đến đây nàng mới biết, vì sao người ta gọi là sinh sống.
Mỗi ngày đều được dùng bữa cơm thơm lừng cùng với món ăn phong phú trên bàn. Trên người được mặc quần áo sạch sẽ tỏa mùi thơm ngát. Trong