Tựa hồ cả Phần Thành đều mừng vui khi nghe tin Lục phủ sinh con gái, đến mức tin này trở thành tiêu điểm cho mọi nhà mọi người cùng bàn luận. Sau khi sự kiện này xảy ra, đại đa số mọi người đều không coi trọng Cố Tiểu Phù. Liều nửa cái mạng, vậy mà sinh ra lại chỉ là cái bao đựng tiền, trong khi xuất thân của nàng cũng không có gì tốt đẹp. Còn không phải từ nay về sau nàng sẽ chỉ là chỗ tạm dừng chân cho Lục phủ mà thôi hay sao?
Quyền thế của Lục Nguyên Sướng lớn bao nhiêu có ai lại còn không biết? Ở Phần Thành, người này được xem như là chỉ dưới một người là Vương Siêu mà thôi. Người như vậy, tuổi như vậy, thật là không khỏi khiến người ta ước ao, đố kỵ. Nếu như hắn có được đứa con trai thì đó chính là có người nối nghiệp, địa vị sẽ lại càng ngày càng vững chắc. Nhưng hiện tại lại chỉ có được một cái khuê nữ. Vậy nên rất nhiều người đều có chút cười trên sự đau khổ của người khác. Ngay cả đám quan quân trong quân của Lục gia cũng là cực kỳ thất vọng. Bởi vì theo bọn họ thì, Lục Nguyên Sướng cần một đứa con trai, đội quân của Lục gia cần một người thừa kế.
Trong khi đó, những người có ý đồ thì trăm phương ngàn kế hỏi thăm. Họ nghe nói nguyên khí của Cố Tiểu Phù bị đại thương, sau này nếu như lại tiếp tục sinh nở thì sợ là sẽ rất nguy hiểm. Nghe được tin tức này những người đó đều tỏ ra rất vui mừng. Những lúc ở nhà thì ngày nào cũng nhìn đi rồi nhìn lại khuê nữ nhà mình. Nếu cảm thấy dung mạo khuê nữ không đẹp, điều kiện không đủ thì lại đi nhìn cháu gái trong dòng họ. Bọn họ cố gắng tìm cho được một nữ tử xuất sắc, hi vọng có cơ hội đưa vào Lục gia.
Địa vị chính thê của Cố Tiểu Phù, mọi người đều biết là trong khoảng thời gian ngắn rõ ràng là không cách nào lay chuyển nổi. Nhưng chỉ cần đem được khuê nữ vào trong Lục phủ, làm cái thiếp cũng là tốt rồi. Lục Nguyên Sướng còn trẻ lại có bản lĩnh, việc tiếp tục được thăng chức là ở ngay trong tầm tay, chỉ cần khuê nữ của mình có năng lực sinh con trai cho Lục gia, đến lúc đó thì muốn cái gì mà chẳng có.
Những tin tức về việc bên ngoài huyên náo mưu tính làm sao đều bị Lục Nguyên Sướng phong tỏa, không cho lọt vào trong phủ. Người bên ngoài làm gì cũng không đáng quan tâm, nhưng tuyệt đối không thể để cho Cố Tiểu Phù nghe được. Nhưng đây đều là chuyện về sau.
Trong khi đó, Lục gia, Chúc gia, Dương gia lại tỏ ra cực kỳ thoả mãn đối với khuê nữ của Lục Nguyên Sướng. Vốn có câu là trước tiên nở hoa sau kết quả, hơn nữa hai nhà bọn họ đều chỉ sinh nhi tử, thiếu duy nhất một cái khuê nữ. Lần này mấy cái lão gia gia, lão thái thái được ôm cái tiểu nha đầu xinh xắn mềm mại kia, thật đúng là rất thỏa mãn.
"Bà thông gia, ngươi xem cháu gái của chúng ta này, trông thật là kháu khỉnh, mà cân nặng cũng đủ. Xem cái tay nhỏ cái chân nhỏ này đi, thịt đô đô, trông rất là khỏe khoắn. Ta thật chưa từng thấy có mấy đứa trẻ sơ sinh khỏe mạnh được như cháu gái của chúng ta đây!" Dương Đại nương ôm tiểu nha đầu trong lòng mà trên mặt là nụ cười đầy vẻ tự hào.
"Bà thông gia, ngươi ôm cũng đã được nửa canh giờ rồi đấy, tay chắc cũng mỏi lắm rồi, đến lượt để ta ôm một cái." Chúc Đại nương trông mà phát thèm đến lợi hại, nàng giơ hai tay ra đem hài tử ôm vào trong ngực của mình. Dùng ánh mắt vô cùng từ ái mà nhìn đôi mắt đang đóng chặt trong khi đôi môi vẫn bĩu ra của tiểu tử, động tác của nàng cực kỳ cẩn thận, đem hài tử như là trân bảo cực hiếm vậy.
Dương Đại nương mất mát nhìn đôi tay trống trơn của mình nhưng cũng không có cách nào khác, vì không thể lại cùng Chúc Đại nương cướp hài tử lại được. Có điều nàng vẫn xích lại gần, nhìn hài tử rồi hỏi: "Bà thông gia, ngươi cảm thấy đứa bé này trông giống A Nguyên hay là Phù nương?"
"Nhìn cái mũi nhỏ mắt nhỏ này của nàng a, rõ ràng là cùng Phù nương như một khuôn mẫu đúc ra." Trong ý nghĩ của Chúc Đại nương, Cố Tiểu Phù liều mạng để sinh ra hài tử này, không giống cũng phải giống.
"Sao ta lại cảm thấy cái mũi cái miệng nhỏ này trông lại giống A Nguyên hơn." Dương Đại nương nghe nói như vậy thì sao có thể dễ dàng chấp nhận được, khuê nữ giống cha mới là thiên kinh địa nghĩa.
Bên kia, mấy người đàn ông nhìn sang hai lão thái thái cố "bán đứng" nhau mà thèm, nước miếng đều sắp chảy ra. Tôn nữ ngoại yểu điệu của ta, lúc nào mới có thể đến trong tay ta để được ôm một hồi, dỗ dành một hồi đây. Cứ như thế này thì phải đợi đến nửa ngày mất.
Hài tử thì vẫn ngủ hết sức say sưa, bị một đám người tiếp nhận ôm tới ôm lui, lại còn hôn lại còn sờ để rồi sau đó bị đánh thức. Nàng không vui a, phải khóc thôi. Cái miệng nhỏ bẹp bẹp lại dùng sức mà khóc, đem mấy cái lão nhân gia sợ đến toát mồ hôi trán, bọn họ thay nhau ra sức dỗ dành a. Thế nhưng tiểu nha đầu đang rất không vui, vì vậy mà liều mạng gào, làm cho mấy lão nhân gia vừa đau lòng lại vừa áy náy.
Cả buổi Tiểu Cửu đầy vẻ lo âu, nó cứ đi đi lại lại. Khi nghe thấy tiếng hài tử khóc ở trước phòng khách, nó liền "vèo" một cái lao vọt tới, cũng gia nhập vào hàng ngũ đang cùng cuống quýt kia gầm thét. Mọi người còn tưởng rằng lần này chắc phải nhắn cho Lục Nguyên Sướng tới hỗ trợ. Đúng vào lúc tất cả mọi người đều đang lo lắng ấy, ai ngờ tiểu nha đầu nghe được tiếng kêu của Tiểu Cửu thì lại nín khóc, như là một kỳ tích.
Lại nói về Lục Nguyên Sướng, nào còn hơi sức đâu mà đi xem hài tử. Từ khi đứa nhỏ được sinh ra liền đem cho Dương Đại nương ôm đi chăm sóc. Sau đó nàng không hề nhìn tới dù chỉ là một cái liếc mắt đến khuê nữ vừa mới được sinh ra, chỉ ở trong phòng trông nom Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù đã quá mệt nên ngủ thiếp đi, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng vẫn không muốn buông lỏng tay Cố Tiểu Phù ra. Nàng cảm thấy chỉ có nắm lấy như vậy, nhìn như vậy thì mới có thể làm cho mình tin chắc chắn đây là sự thật.
Sau khi Cố Tiểu Phù sinh xong hài tử, lang trung lại vào bắt mạch cho nàng lần nữa. Lời hắn nói nguyên khí đại thương cũng chỉ là nói tránh đi. Bởi vì thân thể Cố Tiểu Phù bị tổn hại quá lớn, nếu sau này lại muốn có hài tử chỉ sợ là sẽ rất khó khăn.
Cả đám Dương Đại nương nghe được tin tức này dĩ nhiên là đều phát sầu, vậy là Lục gia sẽ không thể có được một đứa con trai nữa rồi. Nhưng riêng Lục Nguyên Sướng thì lại làm một cái thở phào nhẹ nhõm. Việc Cố Tiểu Phù phải trải qua một quá trình sinh nở gian nguy như vậy đã làm cho nàng hoảng sợ đến cực điểm. Cho dù Cố Tiểu Phù còn có thể sinh được, cho dù nàng có đồng ý sinh tiếp thì Lục Nguyên Sướng cũng không muốn. Nàng không muốn lại để cho Cố Tiểu Phù lại phải gánh phần khổ này thêm một lần nào nữa, cũng quá mức sợ hãi người này sẽ không còn. Đến mức Lục Nguyên Sướng có chút tức giận đối với cái khuê nữ mới vừa đến với mình kia, thế nên nàng chỉ lạnh nhạt xem qua một chút như là đã biết rồi, đến nỗi một cái ôm cho có cũng không làm.
Khi Cố Tiểu Phù mơ màng tỉnh lại thì đã là chuyện của một ngày sau đó. Nàng mới vừa mở mắt đã lập tức nhìn thấy Lục Nguyên Sướng nằm nhoài trên đầu giường ngủ say, còn bàn tay của mình thì được nắm trong bàn tay ấm áp quen thuộc, vì vậy mà nàng cảm thấy cực kỳ thỏa mãn với hạnh phúc này. Nhớ lại quá trinh sinh nở hung hiểm vừa qua kia, viền mắt Cố Tiểu Phù trở nên ướt át. Ông trời đã ưu đãi nàng biết bao khi để cho cái người trước mặt này bồi tiếp mình vượt qua nguy cơ to lớn nhất trong cuộc đời như vậy.
Cố Tiểu Phù chỉ mới nhẹ nhàng cử động một chút Lục Nguyên Sướng liền tỉnh lại. Thấy cái người đã ngủ say suốt một ngày đêm cuối cùng cũng tỉnh lại thì trên mặt là nụ cười tươi roi rói: "Phù nương đã tỉnh hẳn chưa? Phù nương đói bụng không? Phù nương thấy trong người còn đau nữa không? Nếu như ngươi không tỉnh lại, ta cũng không biết làm thế nào mới phải."
"Ta không sao nữa rồi, ngươi hẳn cũng đã quá mệt mỏi rồi? Sao không đi nghỉ ngơi một chút đi?" Cố Tiểu Phù thấy tròng mắt Lục Nguyên Sướng vì quá mệt mà trở nên đỏ chót thì không khỏi đau lòng hỏi.
"Ta ngủ bên cạnh ngươi là được rồi. Ta ở đây để bảo vệ ngươi." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù đã nhớ tới mình liền nhẹ nhàng ngồi dậy ôm lấy nàng.
"Hài tử đâu? Là nam hài hay là nữ hài?" Cố Tiểu Phù tỉnh lại không thấy hài tử ở bên thì không nhịn được mà trở nên nóng nảy. Ngay sau khi nàng đem hài tử sinh ra được liền ngất đi, ngay cả mặt mũi con cũng không nhìn thấy.
"Là một nữ hài xinh đẹp. Mẹ nuôi ta cùng lão nương ngươi đang thay phiên chăm sóc, lại còn có vú em hầu hạ nữa. Ngươi không cần phải lo lắng." Lục Nguyên Sướng dỗ dành. Kỳ thực có xinh đẹp hay không nàng làm sao biết được, chỉ là nghe được hạ nhân nói lại là tiểu thư trông thật là mi thanh mục tú*.
"Ngươi cho người ôm nàng đến để cho ta xem." Cố Tiểu Phù nói với vẻ đầy khát khao. Vừa sinh hài tử ra, tâm tình của người mẹ liền hoàn toàn khác