Tháng ngày chậm rãi trôi qua. Từ khi có Trứng Gà, trong Lục phủ ngày ngày luôn tràn ngập tiếng cười nói. Trứng Gà rất khỏe mạnh, tính khí cũng được, chuyên tâm ăn ngủ, không bệnh cũng không khóc nháo. Điều nàng yêu thích nhất chính là được xem Tiểu Cửu, mà Tiểu Cửu tựa hồ cũng rất thích được vây quanh Trứng Gà. Cả ngày nó đi theo cùng vào cùng ra, làm cho tất cả mọi người trong nhà đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Sáng sớm ngày hôm đó, Lục Nguyên Sướng mặc y phục chỉnh tề, không giống như thường ngày là đi ra thao trường luyện tập, mà nàng đi phủ tướng quân gặp Vương Siêu. Bởi vì hôm nay Tống Định Thiên sẽ tới. Tướng sĩ trong Phần Thành cùng các quan lại hết thảy đều cùng xếp hàng đi đến trước cửa Nam của thành để nghênh đón.
Vì để biểu hiện thành ý, trời vừa sáng mọi người đã đến phủ tướng quân tập trung đông đủ, sau đó cùng đi tới cửa Nam. Sáng sớm còn có gió mát nhẹ, nhưng đến giữa trưa thì ánh mặt trời lại đã trở nên nóng rát, có điều, cả đám đông không có một ai dám tỏ ra uể oải. Dựa vào việc lần này có cả Tống phu nhân cùng Tống Tam lang cũng đi theo mà ai cũng ngầm xem đây là một tín hiệu cho thấy Tống Định Thiên tướng sẽ không còn quay lại kinh thành. Lần này người nhà họ Tống đến Bắc cảnh, sợ là sẽ không trở về nữa. Mà Tống Nhị lang hiện đang phải lưu lại kinh thành chỉ sợ là Tống Định Thiên cũng sẽ nghĩ biện pháp đem luôn cả người này tới Bắc cảnh. Như vậy, trong tay tân quân sẽ không người nhà họ Tống để mà trói buộc nữa.
Chỉ là, ý nghĩ thì đúng rồi, nhưng thực hành mới là phần khó nhất. Làm quan to một phương, là Đại tướng quân nắm trong tay trọng binh, làm sao lại có chuyện không có gia quyến lưu lại ở kinh thành để chịu trói buộc? Đây cũng là nguyên nhân tôn tử của ba nhà danh gia vọng tộc đều phải lưu ở kinh thành. Nếu nói như vậy thì cái động tác thăm dò vừa rồi của tân quân, không chỉ có làm cho Tống Định Thiên cảm thấy nguy hiểm đến nỗi phải không tiếc thân mà ngã cho gãy chân để tránh họa, còn hai người kia sợ là cũng đã có sự tính toán riêng.
Mãi đến tận quá buổi trưa, đoàn người của Tống Định Thiên mới chậm rãi tiến đến. Từ xa, Lục Nguyên Sướng nhìn thấy trong số đoàn người đi đầu, ngoại trừ phó tướng của Tống Định Thiên còn có một người trẻ tuổi.
Trên người của người trẻ tuổi này mặc một bộ y phục gấm thêu phú quý, nước da trắng mịn, trên mặt là một nụ cười bất kham. Cả người hắn toát ra cái khí tức công tử bột, đi bên đoàn quân rõ ràng là không phù hợp. Rất nhanh, Lục Nguyên Sướng đã đoán ra được người này là người con thứ ba của Tống Định Thiên, một trong "Tứ bá kinh thành", Tống Văn Quý.
Tống gia có ba người con trai. Lão Đại Tống Văn Bá theo nghiệp võ. Tuy không được kinh tài tuyệt thế như cha là Tống Định Thiên, nhưng võ nghệ coi như không tệ, làm người đôn hậu lại thận trọng, làm cấm quân trong Hoàng Thành đảm nhiệm chức Đốc úy, được phong làm Hầu tước. Lão Nhị lại theo văn bỏ võ. Có tác phong của một bậc quân tử khiêm tốn, tài hoa, là một người khá mưu lược. Đáng tiếc là hắn không thích quân sự, mà lại yêu chuộng dân chính. Vì tiên hoàng đối với Tống Định Thiên có sự kiêng kỵ, nên hắn chỉ được ở bộ Lễ làm một cái chức nhàn nhã.
Mà lão Tam Tống Văn Quý, tuổi tuy còn nhỏ nhưng tên tuổi lại rất, rất là vang danh. Ở kinh thành hắn được cho là nhân vật nổi tiếng. Hắn dựa dẫm vào thế cha, ở kinh thành bắt nạt đàn ông chòng ghẹo đàn bà, chơi bời lêu lổng, ham thích chốn hoa nguyệt. Thậm chí hắn còn dám chiếm đoạt cả dân nữ. Chân thực là một tên bại hoại của Tống gia.
Đối với hai đứa con trai sinh trước, Tống Định Thiên đều tự tay mình giáo dục, nên hành xử khá là trung thực, ngay thẳng. Đáng tiếc đúng vào lúc Tống Văn Quý lên sáu tuổi thì ở Bắc cảnh xảy ra chiến sự cấp bách, sau khi Tống Định Thiên đến Bắc cảnh thì không trở về được nữa. Còn Tống phu nhân, vì bị mất đi ấu nữ mà không còn tâm tư đi quản lý việc nhà. Vậy là Tống Văn Quý liền bị những thiếu niên hư hỏng trong kinh thành quyến rũ làm xằng làm bậy, tùy ý càn rỡ. Có lúc Tống Văn Bá cũng sẽ xuất thủ giáo dục, đáng tiếc tác dụng của đại ca đến cùng cũng không sánh được với phụ thân. Cho nên không những không đem tính tình Tống Văn Quý chấn chỉnh lại như ý đã đành, ngược lại còn để cho hắn biết được trong nhà đã không còn người nào có thể áp chế được mình, vì vậy mà càng ngày càng tùy ý làm bậy.
Năm đó Tống phu nhân cũng được xem là nhân vật lợi hại, đáng tiếc từ lúc mất đi ái nữ, tinh thần của nàng trở nên uể oải, suy sụp. Nàng sinh được ba con trai một con gái, dĩ nhiên là cô con gái duy nhất kia sẽ được chiều chuộng, yêu thích nhất. Nhưng cơn bạo kiếp kia đã làm cho tung tích ái nữ của nàng không rõ, sống chết không rõ, làm sao nàng lại không thương tâm đây? Đối với đứa con trai nhỏ nhất, những khi tinh thần của Tống phu nhân tốt lên thì cũng sẽ khuyên nhủ. Mà Tống Văn Quý tuy chẳng ra gì, nhưng đối với cha mẹ lại là cực kỳ hiếu thuận. Trước mặt Tống phu nhân hắn nguỵ trang đến mức chỉ có thể nói là ngoan ngoãn hết điều, cực kỳ dỗ dành cho người ta hài lòng. Mỗi khi Tống phu nhân đối mặt tiểu nhi tử như vậy, trong lòng cho dù rất tức giận cũng không phát ra được.
"Đại biểu ca!" Tống Văn Quý vừa xuống ngựa liền hướng về phía Vương Siêu hô lớn.
"Quý biểu đệ, đã nhiều năm không thấy, ngươi đúng là lớn thật rồi." Vương Siêu nhìn thấy người thân thì cũng không khỏi cao hứng. Hắn cũng đã nhiều năm không được về nhà.
"Đại biểu ca, ngươi có biết lần này ngoại trừ ta cùng mẹ, còn có ai cùng đến Bắc cảnh hay không?" Tống Văn Quý cười hỏi.
Vương Siêu suy nghĩ một chút rồi đoán chừng: "Chẳng lẽ là Mẫn nhi hay sao?"
"Đúng vậy! Ta đã đem theo biểu muội mang đến, ngươi làm sao cảm tạ ta bây giờ?" Tống Văn Quý cà lơ phất phơ hỏi.
Tạ? Tạ cả nhà ngươi!
Vương Siêu nghe hắn nói như vậy thì khó chịu như thể nuốt phải con ruồi vậy. Hắn quay đầu nhìn về phía Lục Nguyên Sướng, quả nhiên phát hiện ra sắc mặt của Lục Nguyên Sướng không tốt lắm. Thực sự là Vương Siêu rất muốn đánh Tống Văn Quý một cái. Cái tên Tam biểu đệ này, ngoại trừ chuyện tốt ra, còn lại chuyện gì khác cũng đều làm được. Bây giờ lại còn đem đến cho hắn phiền phức. Chưa nói đến hiện nay bên cạnh đang có cái tên Lục Nguyên Sướng này, trong phủ Tướng quân còn có Tam công chúa đây!
Đám quan chức hành lễ xong, Tống Định Thiên vẫn ở trên xe ngựa. Hắn không xuống xe mà chỉ vén mành lên vấn an mọi người. Sau đó xe của hắn cùng chen chúc vào dòng người trở về đại viện đã được Vương Siêu an bài sẵn từ trước đó.
Đưa đoàn người đến đại viện xong, Lục Nguyên Sướng liền muốn tìm cái cớ để về sớm. Đáng tiếc là Tống Định Thiên không lên tiếng thì nàng đi không được, thế nên không thể tránh khỏi việc đụng phải Vương Mẫn đúng lúc nàng xuống khỏi xe. Vương Mẫn vẫn phong tình vạn chủng, khi nàng nhìn đến Lục Nguyên Sướng thì khóe miệng lơ đãng hơi vểnh lên. Cái ánh mắt lóe lên không rõ đang mưu tính điều gì kia làm cho mồ hôi lạnh phía sau lưng Lục Nguyên Sướng chảy ròng ròng.
Giữa lúc Lục Nguyên Sướng còn đang ở trong nước hừng hực nhóm lửa thì Chúc Nhuận nương lại đến xem Trứng Gà cùng Cố Tiểu Phù. Chúc Nhuận nương dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy khuôn mặt nhỏ phúng phính của Trứng Gà, đáng tiếc là Trứng Gà đến nửa điểm phản ứng cũng không cho nàng.
"Phù nương, ta cảm thấy tính tình Trứng Gà chẳng khác gì A Nguyên, không giống một đứa bé chút nào cả. Không khóc, không nháo cũng không cười, một chút cũng chơi không vui." Tuy Chúc Nhuận nương nói như thế nhưng động tác cưng nựng Trứng Gà vẫn làm không biết mệt.
"Đại tỷ nói có lý. Ta cũng cảm thấy tính tình Trứng Gà không linh hoạt lắm, chẳng khác gì Đại lang vậy. Lúc trước, khi ta vừa tới Lục gia thì ta cùng Đại lang sớm chiều đối mặt, vậy mà trong một ngày một đêm số câu nàng nói ra có thể đếm được trên đầu ngón tay." Cố Tiểu Phù thở dài nói.
"Hôm nay ta đến là thay người ta tặng lễ cho ngươi. Ngươi nhìn một chút những thứ này đi." Chúc Nhuận nương chơi một lúc đã lâu mà thấy Trứng Gà vẫn không nể mặt mũi nên đành phải từ bỏ. Nàng tiếp nhận từ trong tay Tứ Hỉ một bao quần áo rồi đưa cho Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù mở ra thì thấy có vài cái yếm nhỏ được thêu cực kỳ tinh xảo, vừa nhìn qua đã biết người làm ra rất để tâm. Nàng nghi ngờ hỏi: "Đại tỷ, những thứ này là do người nào làm cho Trứng Gà?"
"Ngươi đoán xem." Chúc Nhuận nương cười nhạt không nói.
Cố Tiểu Phù suy nghĩ một chút cũng không nghĩ ra là người phương nào. Bởi những người rất tốt kết bạn với nàng đều đã tự mình đến thăm.
"Đại tỷ, ta đoán không ra, ngươi nói cho ta biết đi vậy." Cố Tiểu Phù nói, cầm cái yếm nhỏ trên tay nhìn đi nhìn lại rất là thích thú.
"Là của Huyên nương."
"Là nàng sao?" Cố Tiểu Phù nghe nói như vậy thì không dám tin nổi. Hàn Thư Huyên đã cùng Lục Nguyên Sướng cắt đứt, sao người này vẫn còn bỏ ra công sức lớn như vậy để làm cho Trứng Gà cái yếm.
"Ta không dối lừa ngươi. Từ khi nàng đi tới tiểu viện, ta vẫn xót thương nàng ở Phần Thành khổ tâm vì không chỗ nương tựa, nên lúc nào cũng đến xem. Cùng nàng chơi cờ, tán gẫu thơ để giúp nàng giải buồn. Cũng phải công nhận rằng nàng là người có nhân phẩm rất tốt, đáng tiếc mệnh so với giấy còn bạc hơn. A Nguyên vì ngươi nên mới đưa nàng ra khỏi Lục phủ, ta cũng biết đây là chuyện bất đắc dĩ. Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người, thời vận không ăn thua." Khi Chúc Nhuận nương nhắc tới Hàn Thư Huyên thì trong lòng không khỏi nồng đậm thương tiếc: "Mấy ngày trước đây nàng nghe ta nói ngươi sắp lâm bồn,