Lúc này đã vào tháng chạp, cả Bắc cảnh tuyết rơi càng ngày càng nhiều hơn. Ngày hôm đó, cả bầu trời tuyết rơi dày đặc, nếu so với vụ tuyết tai năm ngoái thì chỉ có hơn chứ không có kém. Cố Tiểu Phù ôm Trứng Gà ngồi trong xe ngựa cực kỳ ấm áp và dễ chịu, chậm rãi đi về phía Tống phủ.
"A Nguyên, hay là ngươi vào đây ngồi tránh một chút đi, nếu không sẽ bị đông lạnh mất." Cố Tiểu Phù nhìn Lục Nguyên Sướng cưỡi ngựa đi phía trước xe. Tuyết lớn rơi trên người nàng chỉ một lúc đã tích lại thành một lớp mỏng manh, nhìn mà có chút đau lòng.
"Không cần đâu, rất nhanh là đến nơi rồi." Lục Nguyên Sướng ôn hoà cười rồi nói. Bản thân nàng võ nghệ cao cường, lại là tuổi trẻ, không hề có chút cảm giác lạnh giá nào. Trước khi ra ngoài, Cố Tiểu Phù còn mặc vào cho nàng một bộ đồ mới cực kỳ dày, làm sao có thể bị đông lạnh được đây. Lại nói, tốt xấu gì nàng cũng là một tướng quân, mang theo mười mấy thân quân, dù sao thì cũng phải làm dáng một chút.
Đến trước Tống phủ thì đã có ngay quản gia ra dẫn đường. Sáng nay Tống phu nhân mới nhận được tin Cố Tiểu Phù sẽ trở về nhà, nàng liền tức khắc bắt tay vào bận túi bụi.
"Hài nhi chào cha mẹ, tiểu đệ tiểu muội chào Tam ca." Hai người Lục Nguyên Sướng hành lễ, Tống phu nhân tự tay đỡ hai người đứng lên.
"Đây là nhà của chính mình rồi, không cần đa lễ. Nghi nhi, ôm Trứng Gà lại đây cho ta xem một chút. Xem nào, có phải Tiểu Quả nhi chúng ta đã bị đông rồi hay không đây." Tống phu nhân cười híp mắt ôm lấy Trứng Gà. Ban nãy, khi hai người Lục Nguyên Sướng ra lễ chào, nàng đã nhìn Cố Tiểu Phù thật kỹ. Thấy sắc mặt của nàng hồng hào, hơi lộ ra vẻ kiều mị, liền biết được mấy ngày nay nàng ở Lục phủ là hết sức thư thái.
Lại thấy Lục Nguyên Sướng thanh tú nhã nhặn, cũng không có cái vẻ thô lỗ như nam tử khác ở trong quân. Hơn nữa trước khi bước chân vào cửa, Lục Nguyên Sướng vẫn tự mình bung dù chặn gió che tuyết cho hai mẹ con Cố Tiểu Phù, Tống phu nhân nhìn thấy vậy thì càng ngày càng thoả mãn.
Kỳ thực, dựa vào địa vị của Tống gia, cho dù Lục Nguyên Sướng có bao nhiêu tài hoa, cho dù có tài mạo song toàn thì cũng không thể xứng được với Cố Tiểu Phù. Con gái của Tống gia, nếu không phải gả vào hoàng thất, thì cũng phải là hứa gả cho những nhà đời đời quyền quý. Một người xuất thân từ bình dân như Lục Nguyên Sướng, quả thực là không cần phải cân nhắc đến. Có điều Cố Tiểu Phù bị lưu lạc ở trong dân gian, không giống với con gái của Tống gia trước đây. Mà hiện nay, thiên hạ đang rơi vào đại loạn, gặp được một người như Lục Nguyên Sướng biết đánh nhau, lại là người có mưu lược, có thể xem là anh hùng thời loạn lạc.
Đừng cho là hai lão Tống gia không cho chuyện này vào mắt. Tống phu nhân hiền lành, Tống Định Thiên uy nghiêm, nhưng từ nội tâm mà nói, quả thực là càng ngày Tống Định Thiên càng thoả mãn về Lục Nguyên Sướng. Tống phu nhân không hiểu chuyện quân vụ, tất nhiên là có chút tiếc nuối việc Cố Tiểu Phù phải gả cho bình dân. May là Lục Nguyên Sướng vẫn nâng niu Cố Tiểu Phù như châu như bảo. Trong khi đó, Tống Định Thiên lại cực kỳ thưởng thức Lục Nguyên Sướng. Nếu không phải vậy, sợ là Tống gia nhất định sẽ cho Cố Tiểu Phù ly hôn từ lâu rồi.
"Mẹ, hôm nay ta đã để cho Đại lang mặc vào cái áo ngài tự tay làm. Đại lang vẫn nói là rất vừa lại ấm áp." Cố Tiểu Phù ngồi sát bên Tống phu nhân, nói với giọng làm nũng. Nàng đang âm thầm giúp cho Lục Nguyên Sướng có được ấn tượng tốt.
Lục Nguyên Sướng tủm tỉm cười rồi chậm rãi uống trà, trong lòng lại đang nghĩ thầm cưới được người hiền, chân thực là cả đời phúc khí. Nàng cũng thuận thế nói tiếp lời: "Tiểu tế đã để cho nhạc mẫu phải nhọc lòng, trong lòng thực là xấu hổ. Mấy ngày trước đây thấy trong nhà vẫn còn một ít da lông tốt, nên hôm nay tiểu tế cố ý mang đến hiếu kính nhạc mẫu. Mùa đông ở chốn Bắc địa này dị thường lạnh giá, nhạc mẫu là người phương nam nên sợ là không quen."
"A Nguyên thật có tâm, không giống Tam ca của ngươi, chỉ biết làm chút đồ vật vô dụng để lừa gạt ta mà thôi." Tống phu nhân nghe nói như vậy thì nói chuyện với Lục Nguyên Sướng lại ấm thêm ba phần. Dưỡng nhi dưỡng già, còn không phải là lúc này hay sao?
"Mẹ, ngài nói linh tinh cái gì vậy chứ. Cái áo trên người A Nguyên là thứ vải rất tốt, ta đã phải bỏ ra công sức lớn mới có được. Ngài đã đem thứ tốt nhất cho hắn rồi, vậy mà vẫn còn lôi ta vào là sao?" Tống Văn Quý không cam lòng. Hiện tại hắn đang bị rơi vào cảnh tối không được lòng người nhà. Hắn đảo con ngươi một vòng rồi nói: "A Nguyên, ngươi ngoại trừ có nhạc mẫu, còn có nhạc phụ, còn có cậu huynh, vậy mà vì sao ngươi lại chỉ có lấy lòng nhạc mẫu thôi? Ngươi có thể bớt đi phần lễ cho anh vợ là ta đây cũng được đi, thế nhưng lễ cho nhạc phụ chẳng lẽ không có hay sao?"
Lục Nguyên Sướng không nhịn được mà trắng mắt liếc nhìn Tống Văn Quý một cái, biết ngay là người này không có ý tốt. Tại sao nàng cùng Tống Văn Quý lại không hợp nhau như vậy đây!
"Nhạc phụ, ngày trước khi tiểu tế còn trẻ ở trong thôn thì từng giết được một con hổ đốm hoa trưởng thành, lâu nay vẫn để ở trong kho. Tiểu tế chỉ cảm thấy một thứ đồ vật uy vũ như vậy không phải người nào cũng có khả năng hưởng dụng. Trước đó vài ngày Nghi nương cho thu dọn kho hàng thì tìm ra được, tiểu tế liền cảm thấy rằng đem hiến cho nhạc phụ thì mới không bôi nhọ đầu hổ dữ kia." Lục Nguyên Sướng nói xong thì cho Cố Nhị đem da hổ vào trong nhà.
"Oa, thật lớn, lại còn cực kỳ nguyên vẹn. A Nguyên, con hổ này là do ngươi đánh được hay sao?" Tống Văn Quý nhìn thấy tấm da hổ thì hai con mắt đều toả sáng.
"Đúng vậy, năm đó vì bất hạnh mới cùng nó gặp gỡ. Nó đói bụng đã được vài ngày, thấy ta liền muốn ăn. Vì để bảo mệnh, ta đành phải giết chết nó." Lục Nguyên Sướng về nhớ về cái cảnh tượng hung hiểm năm đó mà đến nay mỗi lần nhớ lại vẫn còn run sợ.
Cái chân bị thương của Tống Định Thiên vừa mới khỏi, nên cử động còn có chút không bình thường. Lục Nguyên Sướng thấy thế, liền dìu hắn đứng dậy đến xem da hổ. Tống Định Thiên vừa nhìn thấy thì có chút khó mà tin nổi, hắn lẩm bẩm: "Đây là... Tuần dương hổ!"
"Đúng là như vậy ạ." Lục Nguyên Sướng nhàn nhạt gật đầu.
"Khá lắm! Ngươi thật đúng là mạng lớn. Nếu không phải vì nó đói bụng đã được vài ngày nên khí lực không lớn thì cái mạng nhỏ này của ngươi sợ là sớm đã không còn." Tống Định Thiên nói.
Ở Bắc cảnh đã hơn hai mươi năm, những lúc nhàn rỗi, Tống Định Thiên cũng sẽ dẫn người lên núi săn thú. Có một lần, hắn cùng đoàn người đi săn cũng gặp tuần dương hổ, ba bốn tráng hán trong quân vậy mà còn khống chế không được nó. Tuy Tống Định Thiên trông thấy mà thèm, nhưng cũng không muốn để người của mình bị thương, lúc đó cũng lại nghe được tiếng con hổ khác, nên đành phải tức giận mà thả cho nó đi. Tuần dương hổ, ở Bắc địa có tiếng là loài vật hung dữ, cái đầu của nó so với loài hổ bình lớn hơn ba phần, chân chính là chúa tể của núi rừng.
"Nhạc phụ, vật ấy có thể để trong lều quân của ngài, trông hẳn là cực kỳ uy phong. Nếu sứ giả của triều đình đến đây mà nhìn thấy nó sợ cũng sẽ bị sợ đến run chân thôi." Công phu nịnh nọt của Lục Nguyên Sướng hiện nay đạt đến cực đỉnh. Người này là nhạc phụ đã đành lại còn là thượng quan trên đỉnh đầu, đã vậy người này lại còn đối với mình như con cháu mà chân thành giáo dục, có thể không nói chuyện mà không đau eo hay sao.
"Ha ha, A Nguyên hữu tâm. Vật này nếu như bị các tướng quân nhìn thấy, sợ là con mắt đều muốn thèm đến đỏ mất." Tống Định Thiên cười to, hiển nhiên lễ vật này làm cho hắn cực kỳ vừa ý.
Tống Văn Quý ngoan ngoãn được mấy ngày, dần dần cũng thu được không ít tin tức. Giờ khắc này hắn đã biết Lục Nguyên Sướng là người rất có bản lĩnh, là người mà cha hết lòng giúp đỡ, cho nên những khúc mắc đối với Lục Nguyên Sướng cũng được đánh tan. Bây giờ hắn cũng chỉ là nhàn quá mà đấu võ mồm một chút, cũng chỉ là thiên tính gây ra. Nhìn thấy tấm da hổ quý giá như thế, hắn hiếm thấy nói được một câu dễ nghe: "A Nguyên võ nghệ tốt như vậy, vậy chờ bữa nào tuyết ngừng rơi, ngươi dẫn ta đi trên núi đi dạo, để ta đánh chút con mồi dùng để tế ngũ miếu."
"Được thôi, từ lúc ta vào quân đến nay cũng chưa từng một lần đi săn bắn, tay đã sớm quên. Đến lúc đó chúng ta sẽ kiếm một chút da lông thật tốt đem về cho nhạc mẫu làm cái áo khoác." Lúc này Lục Nguyên Sướng cười nói chẳng khác gì một đứa trẻ con miệng còn hôi sữa. Kỳ thực nàng rất hưởng thụ bầu không khí một nhà hòa nhạc như thế này.
Người một nhà vừa nói vừa cười, đề tài cơ bản đều vây quanh Trứng Gà. Trứng Gà đã bắt đầu biết nhận ra người khác rồi. Trứng Gà biết quay đầu nhìn chăm chú người rồi. Trứng Gà thích sạch sẽ khi bị xú xú sẽ muốn giận dỗi. Trứng Gà bú không đủ no cũng thà rằng bị đói chứ không muốn bú sữa của vú em. Tự mình cho bú là việc lâu nay giới quý tộc không mấy ai làm, có điều tình huống của Cố Tiểu Phù là đặc biệt. Sau khi khuyên giải mãi vẫn vô hiệu Tống phu nhân cũng đành phải bỏ qua. Nhưng Trứng Gà lại bú không đủ no, nhìn thấy vậy Tống phu nhân không khỏi sốt ruột.
Nói đến đây, mặt Cố Tiểu Phù không khỏi có chút hồng lên, nàng nhịn không được nên trộm trừng Lục Nguyên Sướng một cái. Lục Nguyên Sướng cũng chỉ biết cười cười, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên. Việc này có thể trách nàng sao? Đúng là ban đầu vì nàng có chút cương sữa, nhưng sau này Cố Tiểu Phù cũng cảm thấy thích thú mỗi khi làm yêu như vậy. Mấy ngày gần đây buổi chiều nào hai người cũng huyên náo có chút hăng hái, việc này một cây làm chẳng nên non a!
Cũng may là ban ngày Trứng Gà vẫn có thể