Cố Tiểu Phù biết được Lục Nguyên Sướng không bị nguy hiểm đến tính mạng thì bất an trong lòng mới tiêu tan đi một ít. Có điều khi nàng nghe được trên người Lục Nguyên Sướng đã có thương tích vậy mà Tống Định Thiên vẫn còn cố ý ra tay trừng phạt nàng thì thật đúng là cơn giận đối với Tống Định Thiên không còn chỗ để nói.
Bởi vì Vương Siêu vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nên quân pháp tạm để sang một bên đã. Còn Lục Nguyên Sướng liều mình cứu giúp đã không được khen ngợi, ngược lại còn bị một trăm quân côn. Đừng tìm Cố Tiểu Phù mà nói chuyện đạo lý. Về đạo lý nàng vô cùng thông suốt, nhưng nàng cũng chỉ là một tiểu nữ tử, phu quân của mình đã bị thương lại còn bị đánh thêm, lẽ nào lại không khiến cho nàng tùy hứng một hồi. Cố Tiểu Phù đem việc làm này của Tống Định Thiên ghi nhớ thật kỹ. Chờ ngày bọn hắn khải hoàn trở về thành, Cố Tiểu Phù phải cho cha nàng "quả ngon" mà ăn mới được!
Sau khi bộc lộ xong cơn tức giận, Cố Tiểu Phù còn phải về nhà trông coi Trứng Gà, nuôi hai con lang đang cả ngày dính vào cùng một nơi. Thỉnh thoảng lại còn phải quan tâm đến chuyện tình cảm của Nhuận nương cùng Huyên nương. Còn phải quản lý sản nghiệp của chính mình, vì phu quân đáng thương của nàng mà bày mưu tính kế.
Mệt nhọc suốt cả một ngày, Cố Tiểu Phù tắt đèn đi ngủ, bàn tay nhỏ mò đến nơi Lục Nguyên Sướng thường ngủ bên cạnh. Nơi đó trống rỗng, như trái tim của mình vậy. Nơi đó lạnh lẽo ngày qua ngày, sợ là nửa đời sau này của mình rồi cũng sẽ như vậy thôi. Mặc kệ lần này Trấn Bắc quân thất bại là nguyên nhân do đâu, nhưng việc Mộc Vương gia tàn nhẫn cũng đã làm hiện ra đầu mối. Tân quân đã chiếm được ưu thế về pháp chế, vì vậy mà tiền đồ của Bắc cảnh lại rơi vào tình thế đáng lo ngại. Phải trường kỳ tác chiến, đã là chuyện không thể tránh khỏi.
Cố Tiểu Phù không biết trước đây Tống phu nhân đã phải làm sao để chịu đựng những tháng ngày đơn độc một mình như thế này qua đi. Nàng chỉ biết cuộc sống như vậy thật đáng lo lắng cùng sợ hãi, một ngày nàng đều không muốn suy nghĩ đến ai khác.
Từ lúc nàng biết được tin tức Lục Nguyên Sướng bị thương thì lúc nào cũng phập phồng, thấp thỏm. Trong lòng nàng đã nảy sinh niềm khát khao mãnh liệt muốn đi tới quân doanh để thăm hỏi. Điều này hiển nhiên là không thể thực hiện được. Nhưng mà khi nàng nghĩ đến Lục Nguyên Sướng một thân đầy thương tích, làm sao Cố Tiểu Phù có thể an lòng được đây? Bị thương tổn chỉ là thứ yếu. Sợ nhất là vì bị thương mà thân phận Lục Nguyên Sướng sẽ bị tiết lộ. Đến lúc đó, các nàng làm sao cùng Tống Định Thiên, Tống phu nhân ăn nói? Phải làm sao đối mặt với các tướng sĩ đã thề chết đi theo? Lại phải làm sao trước con mắt của mọi người?
Vấn đề thân phận này, vĩnh viễn là vấn đề khó khăn nhất của Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng. Giấu được nhất thời nhưng giấu không được một đời. Nếu không vì Lục Nguyên Sướng ăn nhầm hồng kim Thánh quả mà có được Trứng Gà, thì sợ là thân phận của nàng đã sớm bị người đời hoài nghi.
Về việc chữa thương, Cố Tiểu Phù đã vô cùng lo lắng. Nhưng Lục Nguyên Sướng là sầu lại càng thêm sầu. Trương Thành cầm kim sang dược tốt nhất mang sang trị thương cho nàng, Lục Nguyên Sướng tức giận đem người đuổi đi. Tuy rằng thể chất nàng rất đặc biệt, nhưng nếu vết thương không kịp thời trị liệu mà để mặc máu tươi chảy ròng ròng như vậy, thì sợ là không được mấy ngày huyết liền chảy đến cạn khô.
"Tướng quân, ngài khó chịu cũng được, tự trách cũng được, nhưng thế nào cũng phải trị thương thôi. Nếu kéo dài thêm, với thân thể sẽ càng nguy hiểm. Nếu cứ như vậy mà trở về thành, sợ là phu nhân chỉ mới liếc nhìn cũng đã đau lòng đến chết." Trương Thành đánh bạo tận tình khuyên nhủ.
Lục Nguyên Sướng ngóc cái đầu đã trở nên hỗn loạn lên, suy nhược mà nói với hắn: "Ngươi đi tìm trong đám quân kỹ có người nào tay chân lanh lợi, làm việc thận trọng lại đây cho ta là được. Tay chân ngươi vụng về như vậy, còn không phải làm ta đau chết hay sao."
"Ai! Được. Vậy thì ta đi ngay." Trương Thành thấy Lục Nguyên Sướng đã chịu chữa trị liền vội vội vã vã đáp ứng. Đừng nói là chỉ gọi quân kỹ, chính là cần đầu bảng của Hoa lâu hắn cũng sẽ vì Lục Nguyên Sướng tìm cho bằng được.
Lần xuất chinh này, tướng lãnh cao cấp đều có quân kỹ hầu hạ, chỉ có Lục Nguyên Sướng, bởi vì thân phận, quan tiếp liệu vẫn chưa tìm người đưa đến. Vì sao như vậy đây? Cũng chỉ vì nàng là con rể của Đại tướng quân. Ở trong quân doanh Đại tướng quân mà lại dám quân phối quân kỹ cho con rể Đại tướng, quan tiếp liệu có mà chán sống mới làm như vậy.
Vậy nhưng chính sự sắp xếp này lại cực kỳ hợp ý Lục Nguyên Sướng, nên nàng vui vẻ đồng ý. Tống Định Thiên còn tưởng rằng Lục Nguyên Sướng vì cảm tình với Cố Tiểu Phù mà thủ thân như ngọc đây. Vì vậy mà hắn luôn khen ngợi Lục Nguyên Sướng biết tự hạn chế, là gương tốt cho mọi người. Tống Định Thiên làm sao mà biết được, đó là Lục Nguyên Sướng sợ thân phận của chính mình bị người ta vạch trần.
Trước mắt, vết thương của nàng đều ở phía sau lưng, không cách nào tự mình trị liệu, đành phải giả vờ chê bai người ta. Bởi vì nàng vạn vạn cũng sẽ không để cho nam tử trị thương cho nàng. Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ còn cách cầu viện quân kỹ.
Trương Thành tìm thấy một quân kỹ tên gọi là Mai nương, nhìn qua trắng nõn nà, ước chừng hai mươi tuổi. Có lẽ là do ở trong quân doanh bị dẫm đạp quá lâu, nên ánh mắt có chút dại ra, khuôn mặt tiều tụy. Nàng đeo túi xách có trang phục vào cửa. Sau khi nhìn thấy Lục Nguyên Sướng bị một thân chật vật như vậy cũng không vì vậy mà bị dọạ sợ. Nàng làm đúng quy đúng củ hướng về phía Lục Nguyên Sướng hành lễ.
"Thôi, không cần đa lễ. Trương Thành, ngươi đi ra ngoài. Mai nương, ngươi thay ta trị thương." Lục Nguyên Sướng mỏi mệt nói.
Sau khi Trương Thành lui ra, Mai nương liền trước tiên rửa sạch tay, sau đó mới giúp Lục Nguyên Sướng cởi bỏ đi cái áo đầy máu, rồi dùng nước sạch đem vết thương rửa sạch sẽ. Tiếp đó nàng lấy kim sang dược nhẹ nhàng phủ lên trên. Động tác của Mai nương cực kỳ thận trọng, nhưng khi thuốc được đặt lên bên trên vết thương, Lục Nguyên Sướng bị đau đến cả thân mình không ngừng run rẩy. Trên trán, từng giọt lớn mồ hôi chảy xuống. Nếu không phải nàng gắt gao cắn chặt hàm răng thì sợ là không nhịn được mà há miệng kêu gào.
Mai nương thấy Lục Nguyên Sướng tỏ ra vô cùng đau đớn liền dùng miệng nhẹ nhàng thổi lên vết thương, hy vọng làm như vậy sẽ xoa dịu được nỗi đau đớn của Lục Nguyên Sướng. Mất một lúc lâu, cuối cùng Lục Nguyên Sướng cũng gắng vượt qua, khàn giọng nói: "Ta không đau nữa, ngươi có thể băng bó được rồi."
"Vâng, tướng quân."
Mai nương nhẹ giọng đáp lại. Nàng cố hết sức đem thân Lục Nguyên Sướng nâng dậy, thật cẩn thận thay nàng lau chùi qua thân thể rồi mới dùng vải bông sạch sẽ băng lại chặt chẽ.
Lục Nguyên Sướng thấy thủ pháp trị thương của Mai nương rất là thành thạo thì không nhịn được tò mò hỏi: "Ngươi biết cách trị thương?"
"Trong nhà ta đời đời làm nghề y, gia phụ cũng là ngự y trong cung. Thuở nhỏ ta đã tuỳ tùng gia phụ học tập y lý." Mai nương tỏ ra là người không nhiều lời, hỏi cái gì đáp cái nấy. Nàng cũng không có hướng về Lục Nguyên Sướng kể lể về số mệnh bi thảm của mình ra sao, cũng không có hướng về Lục Nguyên Sướng cầu xin bất cứ điều gì.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì trong lòng lại là không khỏi một trận chua xót. Cũng chẳng khác gì Huyên nương, Mai nương cũng là người đáng thương vì gia tộc mà bị liên lụy.
Chờ cho tất cả thỏa đáng, Lục Nguyên Sướng uống thuốc rồi ngủ yên. Mai nương ở lại canh giữ trước giường của Lục Nguyên Sướng. Nàng vẫn lẳng lặng như vậy mà quan tâm đến bệnh tình của Lục Nguyên Sướng. Đúng như dự đoán, tới ban đêm thì Lục Nguyên Sướng bắt đầu lên cơn sốt. Mai nương tìm nước lạnh, lại giúp Lục Nguyên Sướng lau chùi thân thể, lại bắt mạch sắc thuốc. Cứ như vậy dằn vặt ròng rã cả một đêm, thương thế Lục Nguyên Sướng mới dần ổn định lại.
Lục Nguyên Sướng bị thương nặng, xác thực cần người chăm sóc. Tống Định Thiên thấy Mai nương tinh thông dược lý mà hành vi cũng khá là đoan chính, liền ngầm đồng ý cho Mai nương ở lại trong lều Lục Nguyên Sướng để hầu hạ. Lục Nguyên Sướng được Mai nương dốc lòng chăm sóc, rất nhanh đã dần hồi phục. Còn Tống Định Thiên lại tự mình sắp xếp quân vụ thỏa đáng. Sau đó hai người cùng nhau thương nghị, quyết định khải hoàn trở về bắc địa.
Không biết tự lúc nào, vườn hoa mẫu đơn của nhà Lục gia đã bước vào thời kỳ nở rộ. Thấy ngày hôm đó khí trời rất tốt, Cố Tiểu Phù liền sai người làm đem một chiếc giường mềm vào đặt trong vườn, để Trứng Gà được sưởi nắng ấm.
Dưới ánh mặt trời ấm áp mà không quá mãnh liệt, nắng vàng rải trên người cùng hơi ấm cực kỳ dễ chịu. Ngoại trừ bị bộ y phục mùa đông bó cứng, tay chân Trứng Gà tỏ ra lưu loát không ít. Nàng cong lên cái mông nhỏ, gắng sức hướng về một góc giường mà bò tới, cánh tay nhỏ trực thân hướng về phía trước. Nơi đó, có hai con vật nho nhỏ mềm mại cuộn lại thành một nắm trắng tinh, nhìn cho kỹ thì đó còn không phải là dáng vẻ của Tiểu Cửu khi còn bé hay sao!
Cố Tiểu Phù thấy Trứng Gà muốn có được Tiểu Nắm cùng Tiểu Viên tử liền ôm lấy chúng nó đưa lên giường. Trứng Gà thấy vậy thì cực kỳ vui vẻ. Nàng hăng hái dùng nắm tay bổ một cái, cái nắm tròn vo kia liền nện lên trên người Tiểu Nắm.
"Ô ô ~" Tiểu Nắm oan ức mà thấp giọng kêu to.
"Khanh khách ~" Trứng Gà vui vẻ cười ra thành tiếng.
Cố Tiểu Phù tuy thấy Trứng Gà đã quá nghịch ngợm, nhưng cũng lại cảm thấy rất cao hứng. Bởi vì Trứng Gà sinh ra đã rất an tĩnh, có lúc tĩnh đến mức Cố Tiểu Phù đã cho rằng Trứng Gà phát triển không bình thường. Nếu không phải là lão lang trung lần nữa khẳng định Trứng Gà đang phát triển vô cùng tốt thì Cố Tiểu Phù đã phải lùng tìm lang trung ở các nơi đến nhìn Trứng Gà. May mà Trứng Gà yêu thích Tiểu Cửu cùng Tiểu Bạch, sau đó lại có Tiểu Nắm cùng Tiểu Viên tử. Hết thảy sự chú ý của Trứng Gà liền chuyển hướng cả vào hai đám lông bù xù đáng yêu này.
Bàn tay nhỏ mập mạp của nàng bám vào cái chân trước mềm mại của Tiểu Nắm, tay còn lại nắm chặt cái tai của Tiểu Viên tử còn cái miệng nhỏ thì cứ "Nha nha" tự nói, nước miếng chảy cả trên người chúng nó. Hai con lang nhỏ khổ không thể tả. Nhưng mà ở nằm ở cách đó không xa, Tiểu Cửu cùng Tiểu Bạch lại đang chăm chú nhìn về bên này. Vậy nên Tiểu Nắm cùng Tiểu Viên tử ngoài việc tỏ ra hết sức sợ sệt cùng oan ức kêu to, chuyện gì cũng không dám làm.
"Trứng Gà của mẹ, tha cho chúng nó đi thôi. Nếu cứ bắt nạt tàn nhẫn như vậy, sau này chúng nó sẽ không cùng ngươi chơi nữa." Cố Tiểu Phù ôm lấy Trứng Gà, đem hai con tiểu lang giải cứu ra, thật dịu dàng mà lau đi khóe miệng đầy nước miếng của Trứng Gà, cưng chiều nói với nàng.
Tống Văn Quý ở cách đó không xa khu vườn, nhìn thấy đang chen vào giữa đám hoa tươi có một lớn một nhỏ, cùng tắm dưới ánh mặt trời. Lớn thì giỏi giang khéo léo cùng tao nhã,