"Đại lang!" Cố Tiểu Phù nhìn thấy cả thân hình Lục Nguyên Sướng đều vô cùng chật vật, lập tức mọi suy nghĩ của nàng như dừng lại, trước mắt, nàng chỉ còn biết duy nhất một việc là hướng về phía Lục Nguyên Sướng lao tới.
Cả người của Lục Nguyên Sướng nhuộm đầy máu trông rất đáng sợ. Trước đây khi nàng đánh đầu lợn rừng chính là dáng vẻ này, ngoài đường nếu là phụ nhân nhìn thấy thì đều sẽ sợ hãi đến mức tránh đi thật xa. Nhưng mà Cố Tiểu Phù lại không có chút nào sợ sệt. Bây giờ nàng chỉ muốn biết Lục Nguyên Sướng bị thương ở nơi nào, tại sao lại chật vật đến như vậy.
Bàn tay của Cố Tiểu Phù phủ trên khuôn mặt tràn đầy máu của Lục Nguyên Sướng. Tràn đầy trong mắt của nàng là vẻ lo âu, có điều nàng cố nén lệ, chăm chú xem xét Lục Nguyên Sướng.
"Phù nương, ta không sao. Ngươi ôm cái vật nhỏ này đi." Lục Nguyên Sướng móc ra từ trong lồng ngực một con vật nhỏ đưa cho Cố Tiểu Phù, sau đó lại đi ra cửa viện kéo mấy con thú đã săn được vào trong sân.
Ngoài cửa viện, Dương Đại lang đang thở hổn hển, cũng là một thân đầy huyết. Xem ra tình trạng của hắn lại còn không được như Lục Nguyên Sướng đây. Cánh tay của hắn bị tổn thương, được cột lại qua loa bằng một mảnh vải, từ phía trong mảnh vải còn có máu thấm ra bên ngoài.
Hai người cùng nhau đem con mồi kéo vào trong viện, sau đó cái người đang ôm trong lồng ngực con vật nhỏ mềm mại là Cố Tiểu Phù bị kinh ngạc đến ngây cả người.
Lang*! Tất cả đều là lang!
"Đại ca, Đại lang, các ngươi..." Cố Tiểu Phù sợ đến mức không dám nhìn tới. Bảy, tám xác con lang bày ra bên trong viện, cảnh như vậy nàng làm sao lại không sợ đây? Trước đây Lục Nguyên Sướng đều đem con mồi xử lý thật tốt rồi mới mang về nhà, nhưng lúc này nàng cùng Dương Đại lang thực sự không còn đâu khí lực để đi xử lý.
* Lang: Chó sói.
"Còn không phải là tại cái con chó hoang này. Suýt chút nữa là chúng ta đã bị súc sinh này làm hại đến mệnh cũng không còn." Dương Đại lang ném vào một cái xác là một con chó hoang, hắn chỉ vào con vật mà nói bằng cái giọng hết sức tức giận.
"Đại ca, ngươi làm Phù nương sợ rồi đấy, đừng nói nữa." Lục Nguyên Sướng thấy Cố Tiểu Phù sợ đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch liền vội vàng ngăn cơn tức giận của Dương Vinh lại. . Ngôn Tình Tổng Tài
"Biết ngươi đau lòng vì vợ rồi, là ta làm đại ca mà không tốt." Dương Vinh bĩu môi nói. Hắn là một người thô lỗ, thực sự không nhìn nổi dáng vẻ Lục Nguyên Sướng xem Cố Tiểu Phù như bảo bối như vậy mà. Thật khó coi quá đi mất.
"Phù nương, ngươi vào nhà đem một chút nước nóng đến đây. Ta cùng đại ca ở trong viện rửa ráy một chút, xong rồi mới ăn cơm được. Đêm nay đại ca ở lại nhà chúng ta ăn cơm." Lục Nguyên Sướng lại không thèm để ý tới Dương Vinh, nàng dặn dò Cố Tiểu Phù vài câu, sau đó đem xác mấy con lang kia ném vào phía trong góc viện.
Chỉ trong chốc lát Cố Tiểu Phù đã bắt đầu bận túi bụi. Nào là đun nước nóng cho hai người thanh tẩy, nào là một lần nữa hâm nóng lại thức ăn, lại còn phải ủ nóng rượu. Đợi đến khi hai người kia thu thập xong xuôi thì trời cũng đã trở nên tối đen.
Cố Tiểu Phù thấy hai người ngồi xuống liền muốn lảng tránh đi vào phòng bếp nhưng lại bị Lục Nguyên Sướng kéo lại nói: "Phù nương ở lại đây mà ăn, đại ca đâu phải là người ngoài."
"Đúng vậy, Phù nương đừng vì ta mà khách khí, chúng ta đều là người một nhà." Dương Vinh cười rồi nói.
Hai người chỉ là qua loa rửa mặt, rửa sạch tay. Bởi vì trong phòng rất ấm áp nên Lục Nguyên Sướng liền đi cởi bỏ cái áo khoác đầy máu đang mặc trên người. Có điều chỗ máu trên tóc, trên vành tai vẫn còn chưa lau sạch. Mùi tanh của máu nhàn nhạt bay trong không trung, điều này làm cho Cố Tiểu Phù cảm thấy rất bất an. Nàng rất muốn hỏi một chút, thực ra chuyện gì đã xảy ra lúc hai người còn ở trên núi.
Nàng chợt nhớ ra con vật nhỏ Lục Nguyên Sướng đưa cho mình lúc nãy, Cố Tiểu Phù liền đi vào phòng bếp đem tiểu tử vẫn đang khoanh tròn ở trước cửa bếp ôm đi ra. Nàng hỏi: "Đại lang, đây là chó con sao?"
"Nó a, là đầu lang*." Lục Nguyên Sướng còn chưa kịp nói ra, Dương Vinh vẫn đang cực kỳ hưng phấn nên vội giành trả lời trước.
Cố Tiểu Phù không thể tin tưởng mà nhìn con vật nhỏ mềm mại đang nằm trong lòng mình. Thực sự là không có cách nào đem được nó cùng đám lang hung ác kia liên hệ tới.
* Đầu lang: Con sói đầu đàn (ý chỉ con sói này lớn lên sẽ là sói đầu đàn)
"Phù nương đừng sợ, nó còn nhỏ nên sẽ không hại người. Ngươi cứ làm chút cháo cho nó ăn là được." Lục Nguyên Sướng an ủi. Sau khi mình trở về, thấy trên mặt Cố Tiểu Phù nhìn không ra màu máu, nàng liền biết mình đã làm cho người này bị dọạ sợ đến tàn nhẫn.
Cố Tiểu Phù ngoan ngoãn đứng dậy đi cho tiểu lang ăn. Chuyện lang ăn được cháo thực sự là nàng chưa từng nghe thấy. Quả nhiên là tiểu lang không có chút hứng thú nào với của nợ này. Nó ngước nhìn Cố Tiểu Phù rồi ư ử kêu lên.
Đã bao giờ Cố Tiểu Phù được thấy một con tiểu lang có vẻ đáng thương như vậy đâu. Nàng liền đi tìm chút thịt mềm băm đến cực nát, rồi đem trộn vào trong cháo, lúc này tiểu lang mới bắt đầu ăn. Có lẽ là nó đã quá đói bụng rồi, đem cả đầu đều chôn vào trong bát, trên lỗ mũi còn dính hạt cơm, trông thực đáng yêu.
Cố Tiểu Phù thấy tiểu lang ăn đến là vui vẻ liền trở về bên trong phòng khách để hầu hạ Lục Nguyên Sướng. Lúc này Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh đang nâng chén rượu lớn, dường như chỉ có làm như vậy mới có thể làm dịu bớt nỗi sợ hãi vẫn còn đọng trong lòng hai người.
Cố Tiểu Phù lấy từ bên trong lò nấu rượu gắp ra một chút thịt đem đặt vào trong bát của Lục Nguyên Sướng rồi nhẹ nhàng hỏi: "Đại lang, hôm nay đã xảy ra chuyện gì với các ngươi vậy?"
Đến lúc này thì Dương Vinh lại tỏ ra rất biết điều. Hắn chỉ một mực cúi đầu uống rượu, không còn cướp lời để nói trước nữa. Lục Nguyên Sướng suy nghĩ một chút rồi nói: "Việc này nói ra rồi sợ là sẽ làm Phù nương sợ hãi."
"Có Đại lang ở đây, ta không sợ." Cố Tiểu Phù xả ra một nụ cười không mấy dễ coi khi nói ra lời như vậy. Sợ sệt thì lại làm sao, so với cái không biết lại còn đáng sợ hơn.
Lục Nguyên Sướng uống vào một ngụm rượu lớn rồi thở dài một cái, sau đó mới nói: "Hôm nay ta cùng đại ca đi phía tây ngọn núi. Bên kia ta có đặt mấy cái bẫy, nên muốn đi nhìn một cái có con thú nào trúng bẫy hay không. Trên đường đi thì đụng phải một con chó hoang ngậm một con tiểu lang, chính là con đang ở trong phòng bếp kia. Ta cùng đại ca muốn bắt con chó hoang kia lại."
"Đúng là như vậy đấy. Sau khi ta cùng A Nguyên bắt được con chó hoang kia thì lại phát hiện bị một đám lang vây quanh lại!" Khi Lục Nguyên Sướng nói tới chỗ này, Dương Vinh lại nhịn không được mà chen vào.
Cố Tiểu Phù nghe vậy, tâm liền nhảy lên. Một con lang đã đủ đáng sợ rồi chứ đừng nói đây lại là một đám lang!
Lục Nguyên Sướng nắm chặt bàn tay nhỏ của Cố Tiểu Phù, đem nó đặt ở trong lòng bàn tay mình rồi nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng từ từ kể: "Đám lang kia đang đi tìm con lang nhỏ kia. Vì lang con không bị chó hoang cắn chết nên khi nó thấy bầy sói liền kêu lên. Bầy sói lại cho rằng chúng ta đã trộm nó đưa đi, vì vậy mà bắt đầu công kích chúng ta."