Sau khi đem tá điền môn đi rồi, căng thẳng trong lòng được xả bớt, Lục Nguyên Sướng quay đầu lại muốn cùng Cố Tiểu Phù nói giỡn mấy câu thì lại nhìn thấy Cố Tiểu Phù ngơ ngác mà đứng ở trong viện như người mất hồn vậy.
"Phù nương, ngươi làm sao vậy?" Lục Nguyên Sướng thấy thế liền vội vàng tiến lên ôm lấy Cố Tiểu Phù mà hỏi.
"Đại lang, ta không sao. Ngươi có đói bụng không? Bây giờ ta sẽ đi làm cơm." Cố Tiểu Phù quay về phía Lục Nguyên Sướng xả ra một nụ cười miễn cưỡng. Nàng trốn tránh bằng cách bỏ đi tới phòng trù.
Lục Nguyên Sướng chỉ ngây ngốc mà nhìn theo bóng lưng của Cố Tiểu Phù, mãi vẫn không phục hồi tinh thần lại được, chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Cho tận đến lúc ăn cơm tối Cố Tiểu Phù vẫn cứ buồn bã ỉu xìu. Lục Nguyên Sướng chợt nhận ra, hình như các món ăn đều mất đi mỹ vị vẫn thường thấy, không phải là tại vị giác hay là do gia vị không được nêm vào đậm đà như thường ngày. Mà bởi vì Cố Tiểu Phù vẫn là hai mắt vô thần, chỉ một mực ngồi yên lặng mà ăn, căn bản không phát hiện ra có gì khác thường.
Ăn cơm xong, Cố Tiểu Phù yên lặng đi rửa chén, Tiểu Cửu ở trong sân vui vẻ lăn lộn trong tuyết, còn Lục Nguyên Sướng một mình đứng ở ngoài hành lang nhìn vào màn đêm đen kịt.
Hôm nay, trước khi đi tìm tá điền, nàng đã lặng lẽ đi tới Trịnh gia. Vẫn là khu nhà nhỏ cũ nát kia, đứng trước cửa viện đã ngửi thấy được mùi thuốc nồng đậm, còn có tiếng gào khóc của Trịnh Đại nương vẳng ra từ bên trong.
Lục Nguyên Sướng không tiến vào Trịnh gia, mà đi tới Hoa gia tìm Hoa Nhị lang cùng Uyển nương để hỏi thăm tình hình.
Nàng nghe được Uyển nương nói lại, từ khi Trịnh lão cha cùng Trịnh Nhị mất đi, sức khỏe của Trịnh Đại càng ngày càng xấu. Trịnh Đại nương đem lương thu hoạch được bán đi không ít, vì Trịnh Đại tìm thầy tìm thuốc để chữa trị, thế nhưng vẫn không có một chút khởi sắc, ngay lang trung cũng từng nói, vấn đề là còn kéo dài được bao lâu mà thôi. Mấy ngày nay khí trời đột nhiên rét đậm hơn, Trịnh Đại lại bị nhiễm bệnh thương hàn, bệnh phổi nặng thêm, bây giờ lang trung cũng đã vô lực cứu trị.
Người đáng thương tất có chỗ đáng trách. Nếu như Trịnh gia khuyên nhủ được Trịnh Nhị, giúp hắn an phận làm người, siêng năng trồng trọt thì cuộc sống của Trịnh gia đã không gian nan đến như vậy. Thông cảm và thương hại đều không thích hợp với Trịnh gia. Chí ít, người trong thôn nếu có tình cờ gặp Trịnh gia thì đều là thờ ơ lạnh nhạt. Hiện nay ngay đến Hoa gia cũng không muốn làm láng giềng với Trịnh gia nữa, họ đã có ý định chuyển đi, chỉ có điều chưa tìm được người làm lại gặp đúng dịp tuyết quá lớn nên đành trì hoãn việc này lại.
Cả ngày Trịnh Đại nương chỉ biết ôm lấy Trịnh Đại mà khóc, tuổi già đến nơi rồi lại rơi vào kết quả như thế, làm sao lại không thê lương. Mà Trịnh Đại trước khi hấp hối, trong miệng vẫn gọi đến tên của Cố Tiểu Phù. Ban đầu Uyển nương còn muốn đem chuyện Trịnh Đại bệnh đã nguy cấp báo cho Cố Tiểu Phù biết, nhưng vì thấy Trịnh Đại quá chấp niệm, Uyển nương liền bỏ đi ý nghĩ ấy, không muốn vì chuyện này mà lại làm khó dễ đến Cố Tiểu Phù.
Sau khi Lục Nguyên Sướng biết được như vậy thì mặt càng lúc càng đen. Một kẻ sắp chết đến nơi rồi mà trong lòng vẫn còn ghi nhớ người của nàng, nàng có thể không tức giận được sao. Vì sao lúc trước đây lại không đối xử với Cố Tiểu Phù cho tử tế đi, chờ cho đến khi sắp chết rồi mới nhận ra hay sao? Khỏi nói trong lòng Lục Nguyên Sướng có bao nhiêu không thoải mái, vì vậy nàn không hề do dự mà xác định, người của Trịnh gia có chết thì cùng với Lục gia ta có quan hệ gì đâu.
Tiểu Cửu một mình chơi đùa đến phát chán, liền đánh bạo kéo ống quần Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng từ trong trầm tư mà hoàn hồn lại. Nàng nhẹ nhàng ôm lấy Tiểu Cửu, ngây ngốc hỏi: "Tiểu Cửu, ngươi cũng biết vì sao mẹ ngươi khổ sở hay sao?"
Tiểu Cửu nghẹo cổ mở to con mắt tròn vo nhìn Lục Nguyên Sướng. Nó có rất ít cơ hội có thể an ổn ở trong lòng Lục Nguyên Sướng như vậy. Đây là người đã đưa nó từ bên bờ vực tử vong mà cứu ra, vì vậy Tiểu Cửu đối với Lục Nguyên Sướng vừa có khát vọng không muốn xa rời lại vừa sợ sệt.
Một người một lang, cứ như thế yên tĩnh đối mặt nhau, ở trong ánh mắt của đối phương mà có thể nhìn thấy cái bóng của chính mình. Lục Nguyên Sướng xoa xoa cái đầu bị dính đầy tuyết của Tiểu Cửu, còn Tiểu Cửu lại nhẹ nhàng liếm tay của Lục Nguyên Sướng. Lục Nguyên Sướng thấy Tiểu Cửu chẳng khác gì một chú mèo nhỏ đang làm nũng vậy, miệng không khỏi lộ ra nụ cười ôn hòa.
Nàng cứu Tiểu Cửu, nhưng lại giết chết cha mẹ Tiểu Cửu, món nợ này, là không có cách nào trả được. Nếu Tiểu Cửu cùng Cố Tiểu Phù thân thiết đến như vậy thì đành giữ lại mà chăm sóc nó cho tốt vậy. Có nó bồi tiếp Cố Tiểu Phù, đến lúc mình có phải ra chiến trường thì cũng có thể an tâm đôi chút.
Lục Nguyên Sướng ôm lấy Tiểu Cửu, cùng đi vào phòng bếp tìm Cố Tiểu Phù, đến nơi thì thấy Cố Tiểu Phù đang đun nước, một mình ngồi ở một bên bếp mà đờ người ra.
"Tiểu Cửu, đi hỏi mẹ ngươi một chút đi, có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?" Lục Nguyên Sướng đem Tiểu Cửu đặt vào trong lòng Cố Tiểu Phù, rồi nhẹ giọng nói.
"A ô ~" Tiểu Cửu nghe mà như hiểu được Lục Nguyên Sướng, nó ngoảnh cổ nhìn về phía Cố Tiểu Phù, dùng móng chân nhỏ của mình không ngừng khều cánh tay Cố Tiểu Phù.
Cố Tiểu Phù nghe vậy, gượng gạo trả lời: "Đại lang, ta không sao đâu."
"Ở trong lòng ta, Phù nương chính là vợ của ta, Phù nương có việc, tại sao lại không nói với ta, là do đâu?" Lục Nguyên Sướng kéo Cố Tiểu Phù ôm vào trong ngực, thật hiếm khi thấy người này lại không lên tiếng nói chuyện như vậy. Vốn trong lòng nàng đã không thoải mái bởi chuyện của Trịnh Đại, hiện nay lại thấy Cố Tiểu Phù cách xa ngàn dặm như thế này, không tự chủ được mà cơn tức giận liền vọt ra.
"Đại lang, ta..." Cố Tiểu Phù cực kỳ khó nói. Nàng không muốn để cho Lục Nguyên Sướng tức giận, nhưng cũng không muốn đem việc Cố gia báo cho nàng biết được. Bởi vì một khi Lục Nguyên Sướng biết rồi thì tất nàng sẽ muốn ra tay giúp đỡ. Nhưng Cố Tiểu Phù đã là người nhà họ Lục, không phải người nhà họ Cố, phải lo lắng cho việc nhà mẹ đẻ, nàng làm sao cũng làm không được.
"Phù nương, ngươi vẫn gọi ta Đại lang, ở trong lòng ngươi, ta cùng Trịnh Đại có khác biệt gì?" Lục Nguyên Sướng vốn là người có lòng dạ rộng rãi, nhưng cũng có lúc nàng cũng sẽ thành người có lòng dạ hẹp hòi, chí ít vì Cố Tiểu Phù mà nàng có thể thành người hẹp hòi. Đặc biệt là đối với chuyện Trịnh Đại đối với Cố Tiểu Phù nhớ mãi không quên, trong lòng Lục Nguyên Sướng làm sao cũng đều cảm thấy khó chịu.
"Đại lang, sao ngươi lại có thể nghĩ như vậy được!" Cố Tiểu Phù kinh ngạc nhìn Lục Nguyên Sướng. Nàng thật không hiểu cái người vốn kiêu căng tự mãn ở trước