Lục Nguyên Sướng bị gã sai vặt mang tới một cái phủ rất lớn. Cái phủ này chiếm hẳn một con đường, trên cửa phủ viết ba chữ "Phủ tướng quân".
Trong lòng Lục Nguyên Sướng đã rõ ràng. Trong Phần Thành, có một biệt phủ với diện tích lớn như vậy, lại có tư cách đề bảng hiệu "Phủ tướng quân" cũng chỉ có duy nhất một người, đó chính là Vương Siêu. Trong lòng Lục Nguyên Sướng cực kỳ buồn bực. Vị tiểu thư kia có lẽ là em gái của Vương Siêu, nếu đúng là như vậy thì cuộc tham dự bữa "Hồng Môn yến" hôm nay sợ là khó mà thoát được thân.
Lục Nguyên Sướng theo gã sai vặt đi vào, còn đám binh sĩ đến cửa Thùy hoa thì dừng lại. Ra đón họ chính là mấy tên gia đinh, vào đến nội viện thì gia đinh cũng dừng bước, mà ra đón là mấy người hầu gái. Riêng gã sai vặt thì vẫn đi theo vào tận trong nội viện.
Bên trong nội viện, so với ngoại viện rộng rãi khí thế lại tuyệt nhiên không giống. Nơi đây đình đài lầu các, rường cột chạm trổ cực kỳ tinh xảo, thanh tú. Các thị nữ mỗi người một vẻ mặt xinh đẹp, thân như cành liễu. Nhưng điều làm cho Lục Nguyên Sướng kinh ngạc nhất chính là, trong khi toàn bộ phương bắc suốt nửa tháng phải chịu tuyết lớn liên miên, vậy mà trong viện này lại không thiếu hoa tươi nở rộ.
"Lang quân, mời đến. Tiểu thư đang trong phòng chờ đợi." Gã sai vặt thấy Lục Nguyên Sướng đứng cửa phòng chỉ ngây ngốc ra mà xem hoa thì trong lòng hắn lại càng xem thường.
"Tại hạ một mình đi vào hay sao?" Lục Nguyên Sướng cau mày hỏi. Vị tiểu thư này thật là quá mức không bình thường mà. Có nữ tử nào vào ban đêm lại một mình trọng đãi nam nhân như vậy chứ.
"Đúng vậy, xin mời lang quân, tiểu thư đã đợi quá lâu." Gã sai vặt không nhịn được nói thêm. Tên nhà quê này cũng thật là kỳ quái. Có chuyện tốt to lớn đang chờ hắn, vậy mà sao hắn lại ra cái vẻ muốn tránh như tránh hồng thủy vậy chứ.
Đến thì cũng đã đến rồi, thôi thì cứ như vậy đi. Lục Nguyên Sướng thở dài rồi nhấc chân bước vào phòng. Gót chân vừa chạm xuống đất, cửa phòng liền bị gã sai vặt đóng lại.
Một mùi thơm ngát phả vào mặt làm cho Lục Nguyên Sướng cau mày. Bên tai thoảng qua tiếng đàn như có như không lượn lờ quanh nàng. Trong phòng trang trí cực kỳ xa hoa nhưng vẫn hết sức hài hòa, mỹ lệ điều này cho thấy chủ nhân là người rất biết thưởng thức. Lục Nguyên Sướng đứng trước cửa nhìn khắp bốn phía thế nhưng vẫn không phát hiện ra một bóng người.
Giữa lúc nàng đang nghi hoặc thì cái giọng kiều mị ban ngày kia lại xuất hiện một lần nữa: "Tiểu lang quân có thể hiểu âm vận sao?"
"Ta là sơn dã thôn phu, làm sao có thể hiểu được cái thú tao nhã như vậy đây." Lục Nguyên Sướng nghe tiếng thì nhìn về phía đó. Ở phía sau tầng tầng rèm che mơ hồ có cái bóng của một người nữ tử.
"Ta thuở nhỏ có học đàn, tiếc rằng tư chất ngu dốt, lang quân không hiểu cũng là bình thường. Chỉ cần để ý nghe một chút tác phẩm của ta là tốt rồi." Nữ tử cười khẽ rồi nói.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy liền đứng ngay cạnh cửa lắng nghe. Trên án đã bày ra không ít rượu cùng thức ăn ngon, vậy nhưng Lục Nguyên Sướng cũng không dám ngồi xuống. Bầu không khí như vậy thực sự là quá mức quỷ dị.
Bao thị vốn tinh thông âm vận. Trong tuổi thơ của mình, Lục Nguyên Sướng từng được Bao thị dạy cho nàng một ít da lông. Sau khi Bao thị không còn nữa, nàng liền buông tha những thú vui phong nhã này mà chuyên tâm luyện võ công. Đã quá lâu rồi không từng được nghe lại một lần thứ âm thanh đẹp đẽ như vậy, nhưng chí ít, Lục Nguyên Sướng vẫn nghe ra được, nữ tử này chỉ là ngôn từ khiêm tốn, với cầm kỹ đến bực này, sợ là có thể so sánh được với mẹ của nàng.
Tiếng đàn văng vẳng, mùi thơm lượn lờ, làn không khí được sưởi ấm vây quanh, Lục Nguyên Sướng chuyên tâm lắng nghe. Thân thể vốn đang căng thẳng cũng được thả lỏng, trong lòng không khỏi tán thưởng tay nghề nữ tử này thật tốt.
"Tiểu lang quân, ngươi cảm thấy ta đàn như thế nào?"
Tiếng đàn dừng lại, nhưng dư âm vẫn còn vang vọng, Lục Nguyên Sướng vẫn chưa hết say mê. Giờ đây chợt nghe thấy nữ tử lên tiếng nàng liền vội chắp tay nói: "Tại hạ không hiểu âm vận, có điều tại hạ cảm thấy, tiểu thư đàn rất hay."
"Tiểu lang quân yêu thích là được rồi. Ngồi thôi, nơi này không có người ngoài."
Lục Nguyên Sướng ngẩng đầu, thấy nữ tử từ phía sau tấm màn che chậm rãi đi ra. Nàng mặc một cái áo lụa mỏng màu đỏ, bên trong cái yếm hồng nhạt như ẩn như hiện, dưới thân cái khố được nàng mặc ở bên trong cũng là cực kỳ đơn bạc, mà đôi chân ngọc kia lại không hề đi giày.
Lục Nguyên Sướng sợ đến mức vội vàng cúi đầu xuống, vì vậy mà không thấy rõ được tướng mạo của nữ tử kia. Ngoại trừ Cố Tiểu Phù ra, nàng làm sao nhìn thấy trang phục những nữ tử khác như hiện tại? Mà cho dù là Cố Tiểu Phù, thì thường ngày nàng cũng cực kỳ xấu hổ. Nếu không phải là đúng lúc hai người động tình, thì vạn vạn lầ nàng cũng không chịu nổi cảnh tượng như vậy.
"Tiểu lang quân, làm sao vậy? Phải chăng là không thích ta khoản đãi?"
Cô gái kia thấy Lục Nguyên Sướng vẫn đứng ngay cạnh cửa không chịu tiến đến thì không khỏi nở nụ cười. Ngón tay ngọc nhỏ dài cầm lên chén rượu nạm ngọc rồi cực kỳ ưu nhã đem rượu nuốt vào trong bụng, trên môi đỏ của nàng nhiễm một chút rượu ngon càng trở nên đặc biệt đỏ tươi.
"Tại hạ chỉ là thôn phu sơn dã, sao dám cùng tiểu thư ngồi cùng một bàn." Lục Nguyên Sướng cúi đầu nói, chỉ là tim của nàng đã đập vô hồi kỳ trận. Nếu trước mặt là thiên quân vạn mã thì nàng quyết không sợ, nhưng đối mặt với một mỹ nhân phong tình vạn chủng như vậy, nàng thực sự không biết mình phải làm sao mà đối phó bây giờ.
Nữ tử thấy thế thì lại cười như càng ngày càng thoả mãn. Cử chỉ của Lục Nguyên Sướng trúc trắc mà lại ngại ngùng như vậy quả thực rất là vừa lòng nàng.
Nữ tử rót đầy chén rượu, bước chậm rãi mà liên tục, khi đến trước mặt Lục Nguyên Sướng thì dừng lại. Nàng nhìn khuôn mặt anh tuấn mà lại nhu hòa trước mặt này, trong lòng không khỏi có chút rối loạn. Nam tử nàng đã thấy rất nhiều, nam tử nàng ngủ cùng cũng không ít. Những nam tử trong dĩ vãng kia, hoặc là quá mức dương cương, hoặc là thanh tú bình thường như nữ tử, nhưng một người có đủ những nét kia như Lục Nguyên Sướng thì lại là cực kỳ hiếm thấy.
Hôm nay ở cửa thành, chỉ bằng một cái nhìn nàng liền chọn trúng Lục Nguyên Sướng. Vì vậy mới để cho gã đánh xe cố ý chọc giận tuấn mã, mà sự việc tiến triển quả thực đúng như mình dự liệu. Thân thủ của Lục Nguyên Sướng thật tuyệt vời, chỉ nháy mắt đã cho thấy anh tư, cực kỳ tuấn tú. Mỹ nhân yêu anh hùng, huống chi lại là anh hùng tú sắc khả xan*.
"Tiểu lang quân, chén rượu này là ta báo đáp ân cứu mạng của ngươi, hãy tận hưởng đi thôi." Một tay của cô gái nâng cằm của Lục Nguyên Sướng lên, một tay đem rượu đưa tới sát môi nàng. Mà đập vào mắt của Lục Nguyên Sướng chính là chỗ cô gái vừa uống rượu xong, trên miệng chén vẫn còn giữ lại một dấu son môi đỏ tươi.
* Tú sắc khả xan: Sắc đẹp thay cho ăn uống; nhìn thấy sắc đẹp là đủ no.
Lục Nguyên Sướng thấy thế liền định lui bước tránh ra. Thế nhưng khi ánh mắt của nàng vừa liếc thấy dáng dấp của nữ tử kia thì nàng lại cực kỳ kinh ngạc.
Không phải vì cô gái quá xinh đẹp, không phải vì nàng quá cao quý. Mà là vì tướng mạo quá quen thuộc! Đặc biệt là gương mặt của cô gái này, quả thực cùng Cố Tiểu Phù như cùng một khuôn mẫu khắc ra!
Cô gái thấy Lục Nguyên Sướng nhìn mình với vẻ si mê thì cười đầy phong tình vạn chủng. Nàng kiêu ngạo bởi vẻ xinh đẹp như hoa của mình. Nam tử trong thiên hạ, há có ai lại không quỳ gối ở dưới váy nàng. Hãy xem đây, vị nam tử tuổi trẻ anh tuấn này, cũng không khỏi bị luân hãm bởi vẻ mỹ lệ của mình, không cách nào tự kiềm chế được đó hay sao?
"Tiểu lang quân, ta có đẹp mắt không?" Cô gái nhẹ nhàng vuốt nhẹ mặt Lục Nguyên Sướng. Cảm giác được làn da này non mềm ngoài tưởng tượng làm cho nàng cực kỳ thoả mãn, nụ cười trên mặt lại càng rạng rỡ hơn.
Lục Nguyên Sướng nghe thấy vậy thì trong nháy mắt liền tỉnh táo lại. Thiên hạ bao la, vậy nên người giống nhau nhiều biết bao nhiêu. Mà nữ tử trước mặt này cũng chỉ có mặt mày là cùng Cố Tiểu Phù có đôi chút tương tự mà thôi. Nàng vội vàng lui một bước, đỏ mặt cúi đầu trả lời: "Phong thái tiểu thư tất nhiên là rất thanh lệ."
"Nếu đẹp đẽ, vì sao lang quân lại không ngẩng đầu lên xem ta cho thật kỹ?" Cô gái tiến lên một bước, một lần nữa lại cận kề Lục Nguyên Sướng. Cái đôi môi đỏ kia, trong khi vẫn phát ra mùi thơm, lại tiến thẳng tới trước mặt Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng thấy thế cũng chỉ biết lui thêm một bước. Nàng nhắm mắt lại mà nói: "Tại hạ chỉ là thôn phu sơn dã, không dám khinh nhờn tiểu thư."
"Ta thứ cho ngươi vô tội, lang quân cứ nhìn là được." Lần thứ hai cô gái tiến lên một bước, đem Lục Nguyên Sướng bức tới sát cửa, nụ cười trên mặt kia đã trở nên quyến rũ cực điểm.
Lục Nguyên Sướng không thể lui được nữa. Nàng cảm nhận được mùi thơm cô gái ùa