Lục Nguyên Sướng về đến thôn thì thấy ở đó cũng rất ồn ào nhưng là cái ồn ào của một không khí cực kỳ thê lương. Vì mấy gia đình này đều có hán tử đi lên núi, vợ con họ ở nhà hết sức lo lắng, lại thêm một đêm không ai trở về nên mới sáng sớm đã có rất nhiều người đến dưới chân núi chờ đợi.
Dương Đại nương dẫn theo Trân nương, Vân nương cùng Trứng Trứng, tất cả cùng nhau nhìn lên phía đỉnh núi lòng đầy lo lắng. Lại thêm một ngày chờ đợi, trong lòng các nàng đã như lửa đốt, đến khi mặt trời dần xuống núi, nỗi lo lắng dường như đã lên đến cực điểm. Chẳng lẽ không tìm được Lục Nguyên Sướng đem về thì những người khác cũng lại không về được nữa hay sao?
Ánh tà dương dần chuyển thành hoàng hôn, lúc này trong thôn đã phủ một bầu không khí thật bi thảm. Một vài phụ nhân đã không nhịn được nữa mà khóc lên thành tiếng, còn những người khác khi nghe thấy cũng yên lặng rơi lệ theo.
Chính vào thời khắc mọi người tuyệt vọng nhất thì Lục Nguyên Sướng cùng đoàn người kia xuất hiện trước mắt những người đang chờ đợi. Có phụ nhân thấy hán tử nhà mình vẫn vô sự thì vì quá vui mừng mà lại khóc ngất đi.
Dương Đại nương thấy Dương Minh cùng Lục Nguyên Sướng đều không có chút tổn hại nào thì cũng khóc cực kỳ mãnh liệt, nếu không phải còn có Trân nương dìu một bên, nàng sợ là đến đứng còn không nổi.
"Lão nương, đại tẩu, A Nguyên đã trở về. Thật có lỗi khi để cho các ngươi phải lo lắng." Lục Nguyên Sướng nhìn thấy Dương Đại nương nước mắt chảy thành dòng, chỉ ngăn ngắn mấy ngày mà lại trở nên tiều tụy như vậy, trong lòng nàng cực kỳ khó chịu. Nàng chạy thật nhanh đến trước mặt Dương Đại nương, "Bịch" một tiếng thẳng tắp quỳ gối xuống trước mặt nàng.
"Ngươi cái đứa trẻ chết dầm này, tại sao lại một mình chạy lên núi như vậy đây? Thân thể ngươi còn bị thương ngươi không biết sao? Ngươi đây là muốn ta chết vì lo lắng hay sao?" Dương Đại nương liều mạng đánh lên người Lục Nguyên Sướng, phát tiết nỗi hoảng sợ chất chứa trong lòng suốt mấy hôm nay. Nàng nghẹn ngào nói: "Năm đó trước khi mẹ ngươi ra đi, nàng ngàn dò vạn dặn, đem ngươi giao cho ta. Ta nhận cái gánh nặng này, ngậm đắng nuốt cay đem ngươi nuôi lớn, là để cho ngươi đối xử tệ bạc đối với bản thân mình như vậy hay sao?"
Lục Nguyên Sướng nghe thấy giọng nói bi thống của Dương Đại nương, nước mắt không tự chủ được cũng rơi xuống. Nàng vì hành vi lỗ mãng của mình mà cảm thấy xấu hổ, cũng vì giây phút gần như đối diện với cái chết mà cảm thấy sợ hãi. Nàng ôm lấy Dương Đại nương vừa khóc vừa nói: "Lão nương, A Nguyên bất hiếu, ngươi cứ đánh chết ta đi."
"Mẹ, A Nguyên đã bình an trở về, ta nên cao hứng mới phải." Trân nương thấy Dương Đại nương khóc đến sắp hôn mê, liền vội vàng lau lệ an ủi.
"Ngươi tuy không phải do ta sinh ra, nhưng cũng là một tay ta nuôi lớn, đánh chết ngươi thì chẳng phải là để chính ta đau lòng hay sao." Dương Đại nương phát tiết xong nỗi hoảng sợ trong lòng, không nhịn được mà lau khuôn mặt đang tràn đầy nước mắt của Lục Nguyên Sướng. Vốn là một người uy vũ hiên ngang, vậy mà bây giờ người này lại quần áo rách rưới, đầu tóc rối bù, có người mẹ nào nhìn thấy mà lại không đau lòng.
Dương Minh cũng là hai mắt đỏ hồng. Thấy một đám người chung quanh đều ôm nhau cùng khóc đến chết đi sống lại thì cảm thấy thực sự là khó mà nhìn tiếp được. Hắn quay về nói với thôn dân: "Dương mỗ ta có lời, thay mặt gia đình của đứa trẻ hư hỏng này, cảm ơn tất cả hương thân ra tay trợ lực giúp đỡ. Hôm nay, ngay tại Lục gia sẽ vì mọi người đón gió tẩy trần."
"Các anh em, đi đến nhà của ta đi. Đại ân này không lời nào cám ơn hết được. Rượu thịt đủ cho mọi người ăn uống thoải mái!" Lục Nguyên Sướng nghe vậy thì đứng dậy, lau lệ phụ họa theo.
Dương Đại nương nắm thật chặt tay của Lục Nguyên Sướng kéo đi cùng đoàn người đi tới Lục gia, sau đó nàng tự tay giúp Lục Nguyên Sướng rửa mặt, thay y phục, chải đầu. Cho đến khi lại thấy cái dáng vẻ anh tuấn kia trở về rồi mới lau lệ bỏ xuống nỗi lo lắng suốt mấy ngày nay.
Một đám người đỡ nhau tiến vào Lục gia, làm cho Lục gia vẫn luôn luôn vắng vẻ bỗng trở nên náo nhiệt một cách lạ thường.
Lục Nguyên Sướng phi thường hùng hồn. Nàng không chỉ có mời các hán tử đã lên núi, mà ngay cả người nhà của bọn họ cũng đều được mời đến Lục gia ăn uống. Đám nam tử ở trong sân xếp đặt hai bàn, còn ở bên trong phòng khách cũng xếp hai bàn nữa cho các phụ nhân. Dương Đại nương mang theo các phụ nhân khí thế ngất trời đi làm bữa ăn.
Hiện tại đang là giữa lúc thiên tai nặng nề, những gia đình này đều đã lâu lắm rồi không được ăn thịt, ngay cả bữa cơm tất niên cũng chỉ được làm qua loa cho xong. Mọi người thấy Lục Nguyên Sướng cực kỳ phóng khoáng mà lấy ra một lượng lớn rượu thịt như vậy lại làm cho bầu không khí thêm tăng vọt. Lúc này người ta mới triệt để rõ ràng, Lục gia cùng Dương gia phúc hậu*.
Lò nấu rượu đã bưng lên, các hán tử mở rộng cái bụng thả cửa ăn uống. Lục Nguyên Sướng cũng cực kỳ cao hứng. Tuy nàng chưa từng ước mơ gặp nhau trong một hoàn cảnh như vậy, nhưng lúc này nàng vẫn có thể cảm nhận được một cách sâu sắc tình bằng hữu đáng quý này.
* Phúc hậu: Ăn ở tốt đẹp và được hưởng nhiều may mắn, tốt lành.
Trong khi ở bên ngoài các hán tử còn đang hoa chân múa tay uống rượu thì bên trong các phụ nhân lại càng bận rộn. Các nàng không chỉ có cố ăn cho chính mình mà còn phải động viên bọn nhỏ cũng phải ăn như hùm như sói.
Chỉ có Tiểu Cửu yên tĩnh nằm ở trong góc, gặm chỗ thịt xương mà nó thích nhất, nhưng con mắt của nó lại liên tục nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Sướng. Nó chỉ sợ nhìn đi chỗ khác một chút thôi thì Lục Nguyên Sướng sẽ không còn nữa.
Đêm đó, Lục gia nháo đến rất khuya. Người trong thôn đều là người thật thà, các phụ nhân thấy các hán tử uống đến cũng gần đủ rồi liền đứng dậy giúp đỡ thu thập bát đũa, mãi đến khi tất cả đều đã gọn gàng, quét dọn sạch sẽ mới trở về nhà của mình.
Lục Nguyên Sướng cũng có chút say. Nàng ôm lấy Tiểu Cửu, nhẹ nhàng nói với nó: "Tiểu Cửu là đứa trẻ ngoan."
"A ô ~ "
Rốt cục Tiểu Cửu cũng được Lục Nguyên Sướng khích lệ. Nó liếm mặt Lục Nguyên Sướng để bày tỏ nỗi vui mừng.
"Ha ha, Tiểu Cửu không được nghịch, ta nhớ mẹ ngươi."
Đêm đó, Lục Nguyên Sướng ôm lấy Tiểu Cửu, nằm say ngất ngây trong phòng khách.
Ngày hôm sau, trong thôn bắt đầu náo nhiệt hẳn lên. Dương Minh lôi Lục Nguyên Sướng dậy, kêu thêm một số tá điền đến sửa sang lại Lục gia. Có không ít thôn dân chủ động đến Lục gia xin được làm việc, mong kiếm thêm mấy cái miếng đồng. Lần trước Lục gia tu phòng, tiền công phân phát như thế nào người trong thôn đều nhìn thấy. Hiện nay có cơ hội tốt như vậy lẽ nào lại có thể bỏ qua.
Có điều, lúc này cũng không phải là thêm một lần đại tu như trước đây mà chỉ cần sơn hồng tất cả là được, vì vậy cũng không cần quá nhiều lao động. Tá điền của Lục gia cũng không phải đều được gọi đến toàn bộ, các thôn dân đành chỉ biết siết nắm tay thở dài.
Lục Nguyên Sướng một bên giám sát công việc, một bên bồn chồn chờ tin tức tốt lành từ Dương Vinh. Lên núi săn nhạn đã vô vọng, bây giờ toàn bộ hy vọng của nàng đều đặt ở trên người Dương Vinh.
Chạng vạng ngày hôm đó, Lục Nguyên Sướng không có gặp được Dương Vinh như mong đợi, mà là gặp được một đám người khác.
"Lục tiểu đệ, đã lâu không gặp, lâu quá rồi không gặp được." Quản Trọng chắp tay nói.
"Quản đại ca có lễ, quả là đã lâu không gặp. Thân thể Quản lão đại vẫn an khang chứ?" Lục Nguyên Sướng thấy đó là Quản Trọng liền ra cửa viện tự thân nghênh đón.
"Phụ thân vốn có thân thể cường tráng nên đã khôi phục được như lúc ban đầu. Lục tiểu đệ, nhà ngươi đây là có chuyện vui hay sao?" Quản Trọng thấy không ít người đang sửa phòng ở Lục gia liền hỏi.
"Ha ha, đúng vậy, ít ngày nữa tại hạ sẽ kết hôn." Lục Nguyên Sướng hơi ngượng ngùng mà trả lời. Từ khi sinh ra, lớn lên, đây là lần đại hôn đầu tiên trong cuộc đời (Má ơi, Sướng còn muốn mấy lần nữa vậy?), nên dù sao cũng có chút xấu hổ.
"Ha ha, chúc mừng a. Ca ca ta vậy mà tới thật đúng lúc. Lần trước sau khi từ biệt ở thành Lâm Xuyên, ta vẫn muốn tới thăm ngươi một chút, đáng tiếc thời cuộc hỗn loạn, nên cứ trì hoãn mãi. Bây giờ cũng là năm cũ đã qua năm mới đã đến rồi, ai cũng cầu mong niềm vui, đây là chút lòng thành, Lục tiểu đệ không thể chối từ được." Quản Trọng vừa nói vừa để cho thủ hạ đem hai xe lễ vật kéo vào cửa viện.
Lục Nguyên Sướng thấy thế liền vội vàng tiến lên ngăn lại, nàng nói với Quản Trọng: "Quản đại ca quá khách khí, khi đó chuyện ở thành Lâm Xuyên