Chuyển nhà là việc rất rườm rà, mà Lục gia lại không có dự định sau này sẽ trở về thôn Lạc Khê nữa, trong khi gia sản lại nhiều. Cho nên từ sáng sớm hai người đã phải vật lộn một lúc lâu mới dàn xếp ổn thỏa.
Quản Trọng rất biết cách làm người. Hắn không chỉ có để lại ngựa cho Lục Nguyên Sướng mà còn để lại cả xe ngựa nữa. Cố Tiểu Phù cùng Trân nương, Trứng Trứng mang theo vàng bạc cùng đồ tế nhuyễn ngồi ở trên xe ngựa, còn Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh thì ngồi ở phía trước đánh xe. Riêng Chúc Đại lang lại cực kỳ ung dung, hắn cưỡi ngựa từ từ đi bên cạnh.
Phía sau xe ngựa còn có thêm bốn người tá điền đẩy theo một xe chở đầy gia sản. Trên xe là lương thực, da lông, thổ đặc sản ở chốn nông thôn, vì vậy mà hơi có chút khí tức của người nhà quê vào thành.
Ban đầu Lục Nguyên Sướng không có dự định mang theo nhiều đồ như vậy. Đồ vật để lại Lục gia, nếu như Dương gia muốn dùng thì cứ vậy mà lấy về. Có điều Dương Đại nương là người từng trải, nàng biết rằng đi tới trong thành cái gì cũng sẽ phải mất tiền, vậy còn không bằng tự mình mang theo?
Dương Đại nương vừa nói như thế xong thì cái đầu nhỏ của Cố Tiểu Phù liền nhanh chóng xoay chuyển. Nàng vốn là người thường hay tính toán tỉ mỉ. Lần đại hôn này nàng cùng Lục Nguyên Sướng đã tiêu tốn không ít. Đi vào thành giá hàng cao không nói, mà ăn mặc chi phí mọi thứ đều phải dùng đến bạc a. Muốn làm một món ăn, phải mua. Cần lương thực, phải mua. Muốn ăn con mồi đánh được trên núi, phải mua. Chỉ cần tính toán một chút như vậy thôi đã làm cho nàng hoảng hốt. Nếu chỉ dựa vào chút bổng lộc của Lục Nguyên Sướng thì một đại gia đình sinh sống sẽ cực kỳ gian nan.
Nàng cùng Trân nương đều là phụ nhân, đi tới trong thành thì có thể làm cái gì được? Nếu như đi nhận giặt thuê quần áo cho người khác, xem Lục Nguyên Sướng còn không đánh cái mông nhỏ của nàng. Nghĩ đi nghĩ lại, nàng thấy ngoại trừ có thể dựa vào bàn tay khéo léo của mình để tiếp tục thêu thùa ra, cái khác thì thật sự là không còn cách nào để kiếm ra tiền.
Cố Tiểu Phù ngây thơ không biết rằng sẽ còn có những khoản thu vào không minh bạch nữa. Nàng chỉ cảm thấy rằng, nếu đúng như suy nghĩ của mình thì chẳng phải chỉ riêng vì gia kế cũng đã đủ làm cho Lục Nguyên Sướng phải mệt chết đi rồi hay sao. Nàng đau lòng cho một Lục Nguyên Sướng như vậy, làm sao nàng lại cam lòng để người này vì là gia kế mà phải bôn ba được đây. Tốt xấu thì Lục Nguyên Sướng cũng là thủ phủ của thôn Lạc Khê. Từ nhỏ đến lớn không bao giờ biết đến thiếu ăn thiếu mặc, dùng đến cái gì thì đều phải là thứ tốt, tính tình lại ngạo khí. Bây giờ để cho nàng vì tiền mà phải bôn ba, ngẫm lại đều cảm thấy khó mà tin nổi.
Không phải chỉ có như vậy, tới đây rồi hai lão Dương gia chung quy cũng phải đi Phần Thành. Đến lúc đó, nếu như chiến sự lan tới, một năm nửa năm cũng sẽ về thôn không được. Vậy là bao nhiêu gia sản cũng đều để lại ở trong thôn cả. Để cho thôn dân lợi dụng cũng còn đỡ một chút, nếu là để cho Nhung Địch lợi dụng còn không phải tức giận đến tự cắn mình hay sao?
"Đại lang, chúng ta nên nghe lời mẹ mà mang theo một chút nhé. Chúng ta lại chưa quen thuộc Phần Thành, cũng không biết hoàn cảnh nơi đó sẽ ra sao. Không thể đi đến cái nơi mà đến một miếng cơm nóng cũng khó nuốt trôi bởi không quen được." Cố Tiểu Phù kéo ống tay áo Lục Nguyên Sướng nhẹ nhàng nói.
Hai người đã cùng nhau sinh hoạt lâu ngày như vậy rồi, một cái ánh mắt cũng đã có thể nhìn ra đối phương nghĩ cái gì. Lục Nguyên Sướng tuy đoán không ra hết ý nghĩ của Cố Tiểu Phù, nhưng cũng có thể đoán ra được tám phần mười nên đành thở dài rồi nói: "Mang đi, có thể mang bao nhiêu thì mang bấy nhiêu. Sau này làm phiền đại ca trở lại đi một chuyến nữa, đem các thứ còn lại đều mang đi cho hết."
"Dễ bàn, đi thêm một chuyến nữa cũng không mệt. Nói thật, quen ăn loại lương do chính mình làm ra rồi, mua bên ngoài lại cảm thấy không ngon." Dương Vinh cười nói rồi thét to gọi tá điền mang ra.
Những thứ da lông củ quý giá lần này đều được mang đi hết. Lương bên trong hầm quá nhiều, nên chỉ mang đi được một phần, chỗ thịt được bảo quản vô cùng tốt cũng đều được mang đi.
Lục Nguyên Sướng nhìn một xe chất đầy lương cùng da lông mà chân thực cảm thấy rất mất mặt. Nếu cứ như vậy mà đi tới trong thành còn không phải sẽ bị người ta chê cười cho đến chết hay sao? Nhưng mà nàng còn có thể có cách nào đây bởi bên cạnh là Cố Tiểu Phù, mắt nhìn chỗ lương với thịt kia mà híp lại cười thỏa mãn như vậy, Lục Nguyên Sướng cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, nàng đây là cưới phải một tên tham tiền hay sao?
Tất cả đều đã dàn xếp thỏa đáng cả rồi, hai lão Dương gia đem đoàn người đưa đến nơi cửa thôn. Dương Đại nương ôm Trứng Trứng, rất không nỡ mà nói lời dặn dò: "Trứng Trứng, đi tới trong thành thì phải nghe lời của cha mẹ, không được bướng bỉnh nghe chưa."
"Bà nội, ta không muốn rời ngươi mà đi." Trứng Trứng ôm Dương Đại nương khóc đến chết đi sống lại. Từ nhỏ hắn đã được Dương Đại nương bế ẵm mà lớn lên, cảm tình cực kỳ sâu nặng, lần này phải xa cách Dương Đại nương, trái tim nhỏ bé của hắn làm sao nghe lời được.
"Trứng Trứng, ngươi là con trai, không được khóc!" Dương Vinh quát lớn.
"Ta không chịu, ta không chịu. Ta muốn bà nội. Ta chỉ muốn bà nội." Trứng Trứng bị Dương Vinh quở trách thì lại càng khóc to đến khàn cả giọng.
"Trứng Trứng ngoan, lại đây để mẹ ôm." Trân nương thấy nếu cứ để như vậy thì cũng không xong liền đem Trứng Trứng ôm trở về. Nàng quay về Dương Đại nương nói: "Mẹ, chờ ta cùng Đại lang dàn xếp được rồi sẽ trở về tiếp ngài cùng cha. Chúng ta là người một nhà, làm sao tách ra được đây."
"Ta biết ngươi là đứa trẻ tốt, nhưng mà ta cùng cha ngươi không muốn rời khỏi nơi này. Ngươi hãy cùng Đại lang sinh sống cho thật tốt. Các ngươi tốt đẹp thì hai người bọn ta liền cao hứng." Dương Đại nương vuốt cánh tay Trứng Trứng mà nói.
"Mẹ!" Dương Vinh nghe mẹ nói như vậy liền muốn tiến lên bác lại nhưng lại bị Trân nương ngăn cản.
"Mẹ, Vân nương năm nay cũng đã mười hai tuổi, là đến thời điểm làm mai được rồi. Nếu ngài không vì mình nghĩ thì chung quy cũng phải vì Vân nương mà có dự định thôi. Ở trong thành dù sao cũng cường thịnh hơn so với nơi thôn dã này." Trân nương kiên nhẫn khuyên.
"Trân nương, không còn sớm sủa nữa, trước tiên các ngươi cứ đi đi, để hai người bọn ta suy tính một chút." Dương Đại nương vừa liếc nhìn Vân nương đã bắt đầu lộ ra khí chất thiếu nữ vừa nói.
"Cha nuôi lão nương, sau khi chúng ta đi rồi, tất cả mọi việc trong nhà liền xin nhờ các ngươi." Lục Nguyên Sướng nói. Nàng thì không có cái cảm giác gọi là thương cảm vì ly biệt. Trong lòng nàng đã ngầm tính toán, chờ thêm chút thời gian nữa, sau khi mình đã dàn xếp được ổn thỏa rồi thì sẽ trở về đón hai lão cùng đi.
"Các ngươi cứ đi đi, chuyện trong nhà không cần phải lo lắng gì. Tốt xấu thì ta vẫn còn là một trưởng thôn." Dương Minh lạnh nhạt nói.
"Lão nương, món ăn thường ngày của Tiểu Cửu đều ăn thịt, ở bên trong hầm ta đã lưu lại không ít, làm phiền ngài vậy."
Trong khi người nhà họ Dương bận rộn cáo biệt thì Cố Tiểu Phù lại ôm Tiểu Cửu nói lời từ biệt. Mấy ngày nay vì bận rộn cho đại hôn, nàng thực sự đã quên khuấy mất Tiểu Cửu, lúc này ôm Tiểu Cửu, làm sao nàng cũng không muốn buông tay.
Lục Nguyên Sướng thấy thế liền đem Tiểu Cửu ôm đi ra, đem nó ném cho Dương Đại nương rồi nói: "Lão nương, ngươi không cần phải cưng chiều Tiểu Cửu làm gì. Nếu trong nhà không còn thịt thì hãy để nó tự đi lên núi mà săn lấy."
"Chuyện này..." Dương Đại nương nhìn thấy Tiểu Cửu cũng đâu có khác gì những con chó bình thường, nên cũng không đành lòng để nó lên núi đi chịu khổ a.
"Phù nương, tối hôm qua không phải ta đã nói kỹ rồi sao? Không còn sớm sủa nữa, đi thôi." Tuy Lục Nguyên Sướng cũng không yên lòng về Tiểu Cửu, nhưng trong thành xác thực không thích hợp cho cuộc sống của Tiểu Cửu. Nàng cũng không có cách nào, chỉ đành phải tỏ ra tàn nhẫn kéo Cố Tiểu Phù lên xe. Nhưng Cố Tiểu Phù vẫn không muốn đi, Lục Nguyên Sướng không cách nào khác, đưa tay ôm lấy Cố Tiểu Phù ném vào trong xe ngựa.
"Tiểu Cửu, mẹ đi rồi ngươi phải ngoan nha." Cố Tiểu Phù cũng không kịp nhớ ra gì nữa, nàng kéo rèm cửa sổ của chiếc xe ngựa thò đầu ra dặn với lại.
Tiểu Cửu nghe vậy, lỗ tai lập tức dựng đứng lên. Nó bỗng nhảy một cái vọt ra khỏi vòng tay ôm ấp của Dương Đại nương rồi hướng về chiếc xe ngựa điên cuồng đuổi theo.
"A ô ~"
Cố Tiểu Phù nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Tiểu Cửu, không nhịn được mà viền mắt đều đỏ. Đây chính là đứa con của nàng a, nàng làm sao có thể ném nó đi đây.
Tiểu Cửu liều mạng mà đuổi theo chiếc xe ngựa, khi thì nó cùng xe ngựa song song, há miệng hung hăng gọi Cố Tiểu Phù. Trong đôi mắt hiền lành kia của nó bỗng nhiên có dòng lệ chảy xuống. Cho dù không để ý tới nó, giẫm đạp lên nó, làm đau nó, Tiểu Cửu cũng cam chịu. Nhưng bắt nó phải ở lại, trong lòng Tiểu Cửu cực khó chịu. Nó không muốn cùng mẹ tách ra, đó là mẹ đem nó nuôi nấng lớn lên a ~ Tiểu Cửu thấy xe ngựa chạy liên tục, nhìn thấy thân thể Cố Tiểu Phù đều nhoài ra ngoài xe liền thở hổn hển chạy đến phía trước, còn mặt thì quay về Lục Nguyên Sướng ra sức kêu to.
Từng tiếng hú đều là lời lên án đối với Lục Nguyên Sướng, cũng là đối với nàng cầu xin. Lục Nguyên Sướng nhìn Tiểu Cửu liều mạng dốc toàn lực chạy đuổi theo thì hồi tưởng lại tình cảnh lúc hai người còn ở trên núi. Khi đó, nàng cũng chỉ có một đường chết, nàng lệnh cho Tiểu Cửu trở lại tìm Cố Tiểu Phù, nhưng Tiểu Cửu đã không vứt bỏ nàng, nó vẫn ở lại bên trong thung lũng bảo vệ mình.
Thì ra động vật cũng có cảm tình, mà cảm tình của động vật so với con người lại càng đơn giản hơn, càng chân thành hơn.
"Đại lang, hãy để Tiểu Cửu theo chúng ta cùng đi có được không? Đại lang, ta cầu ngươi." Cố Tiểu Phù từ trong xe ngựa đi ra, lôi kéo tay của Lục Nguyên Sướng khổ sở cầu xin.
Lục Nguyên Sướng quay đầu nhìn lại liền thấy Cố Tiểu Phù lệ rơi đầy mặt.
Cố Tiểu Phù thấy trên mặt Lục Nguyên Sướng như hiện lên vẻ giãy dụa liền vội vàng cam đoan: "Đại lang, ta bảo đảm Tiểu Cửu đi trong thành sẽ làm bé ngoan, ta sẽ quản nó thật tốt. Van cầu ngươi, hãy để cho nó theo chúng ta đi thôi!"
"A Nguyên, để Tiểu Cửu đi cùng đi. Nếu như nó gây sự thì đem nó trở về cũng chưa muộn." Trân nương không chịu nổi tình cảnh này. Nó đâu có khác gì cảnh sinh ly tử biệt khác, vì thế mà không nhịn được giúp Cố Tiểu Phù nói thêm vào.
Lục Nguyên Sướng thở dài một hơi, kéo cương cho xe dừng lại rồi quay về Tiểu Cửu nói: "Sau này ngươi phải ngoan, phải nghe lời của mẹ, biết chưa?"
"A ô ~"
Tiểu Cửu vô cùng đáng thương mà nhìn Lục Nguyên Sướng, miệng không dám kêu to. Lục Nguyên Sướng biết Tiểu Cửu đã hiểu rõ ý của mình nên liền nói với nó: "Tự mình nhảy lên xe."
Xe ngựa cao như vậy, Tiểu Cửu nhảy rất lâu mà vẫn không nhảy tới. Lục Nguyên Sướng thấy vậy cũng đau lòng, liền xuống xe đem ôm Tiểu Cửu lên đưa cho Cố Tiểu Phù. Cố Tiểu Phù đau lòng xoa xoa Tiểu Cửu, vừa nãy phải một phen chạy hộc tốc đã làm cho Tiểu Cửu mệt muốn chết rồi.
"Thẩm thẩm, Tiểu Cửu đã được đi cùng chúng ta rồi, thật tốt." Trứng Trứng dùng bàn tay nhỏ sờ soạng Tiểu Cửu. Thường ngày, hai người bọn họ chơi cùng nhau không ít, nên cũng rất hiểu lòng nhau.
"Phù nương, ngươi dưỡng nó như thế nào vậy? Làm sao mà Tiểu Cửu lại hiểu lòng người đến thế?" Trân nương hồi tưởng lại cái cảnh sinh ly tử biệt vừa nãy, không khỏi cảm khái mà hỏi. Ngay chính con người cũng chưa từng thấy cuồng dại đến như vậy.
"Ta chăm sóc Tiểu Cửu được, thì tự nhiên Tiểu Cửu cũng sẽ đối đãi tốt với ta." Cố Tiểu Phù vừa ôn nhu vuốt ve Tiểu Cửu vừa trả lời: "Tiểu Cửu, không cần phải giận cha, được chứ?"
"Ô ô ~"
Tiểu Cửu oan ức nghẹn ngào, làm sao lại không giận cho được, có điều vì chiều theo ý mẹ, không giận thì không giận vậy. Sói cũng phải chịu cúi đầu dưới cường quyền, nó làm sao có thể không cúi đầu đây.
Vừa đi vừa nghỉ, sau ba ngày đoàn người mới đến được Phần Thành. Không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Nguyên Sướng cảm thấy so với lần trước, lần này Phần Thành lại náo nhiệt hơn không ít.
Nếu như nói Lục Nguyên Sướng cùng Dương Vinh lần đầu đến Phần Thành bị sự cao to hùng vĩ của nó làm cho thán phục đến vô cùng, thì lần này đối với Cố Tiểu Phù cùng Trân nương Trứng Trứng mà nói, bên cạnh sự thán phục ấy còn có ý nghĩ khó mà tin nổi.
Hầu hết phụ nhân nông hộ vẫn ở trong thôn sinh hoạt, chưa từng được xa nhà, vì thế mà lần đầu được đi đến thành Lâm Xuyên, Cố Tiểu Phù cũng đã tỏ ra thích thú vô cùng, trong khi Trân nương thì ngay đến cả thành Lâm Xuyên còn chưa từng được đặt chân tới.
Lần đó, Lục Nguyên Sướng dẫn theo Cố Tiểu Phù đi thành Lâm Xuyên du ngoạn đã làm cho Trân nương ước ao muốn chết. Mấy ngày sau đó, đến một buổi chiều Trân nương liền chua xót cùng Dương Vinh nói chuyện. Nàng trách móc Dương Vinh không tri kỷ, gả cho hắn nhiều năm như vậy mà ngay cả thành Lâm Xuyên còn chưa từng đi qua. Cố Tiểu Phù có lòng, đem một tấm vải lụa mua được trong thành Lâm Xuyên đưa cho Trân nương, vì thế lại để cho Trân nương đỏ mắt một hồi nữa.
Lúc này vừa đúng chính ngọ, trước cửa thành người ra vào rất nhiều, nhiều đến nỗi toàn bộ người trong làng gộp lại cũng không sánh nổi. Phần lớn những người trước mặt này ăn mặc áo bông tốt nhất, còn có một số người giàu có ngồi trên xe ngựa vẫn mặc tơ lụa, trên mặt mỗi người đều tự có cảm giác ưu việt khi là người thành phố. Thậm chí có những người cho dù chỉ là bình dân, nhưng khi thấy đoàn người Lục Nguyên Sướng đi xe ngựa cùng những người đi chân đất đẩy xe chở thổ đặc sản thì trên mặt cũng đều lộ ra cái vẻ hơn người một bậc.
Đứng ở dưới chân Phần Thành to lớn, ngước đầu nhìn lên thành lầu cao chót vót, hai cái phụ nhân không khỏi lộ ra vẻ mặt cực kỳ phức tạp. Vừa mừng rỡ, vừa thấp thỏm, vừa ước mơ lại vừa sợ hãi. Bây giờ các nàng sắp ở trong cái thành phồn hoa này mà sinh sống, các nàng sẽ phải làm sao?
Đương nhiên, dù sao vẫn còn có Lục Nguyên Sướng cũng đã từng va chạm xã hội ở bên. Hơn nữa, tuy rằng bọn họ đầy vẻ quê mùa đi nữa thì trên người họ cũng là một thân quần áo tử tế, của cải giàu có, lại còn mang theo nô bộc, đây chính là trước tiên kính quần áo sau mới kính người lớn tuổi. Hơn nữa cái bọn họ có chính là sự tự tin.
Đoàn người xếp hàng vào thành, vừa định làm thủ tục giao thuế vào thành thì một tên lính thủ thành nào đó tinh mắt nhìn thấy bên hông Lục Nguyên Sướng treo yêu bài thân quân Phủ tướng quân, hắn lập tức thu hồi vẻ mặt ngạo mạn, cúi đầu khom lưng nói: "Bề trên nhầm rồi, ngài làm như vậy là làm hại đến ta. Ngài đâu cần phải giao thuế vào thành."
Lục Nguyên Sướng không khỏi nhíu mày. Nàng cố ý đem yêu bài treo ra bên ngoài vì chỉ sợ có người mắt không mở tìm đến bọn họ để gây sự. Hiện tại có phụ nhân cùng hài tử đi theo, không thể để cho bọn họ bị dọa sợ. Vậy nhưng điều nàng không nghĩ tới là yêu bài của Phủ tướng quân lại hữu hiệu đến như vậy, lại còn có thể được miễn thuế vào thành.
Tên lính thủ thành cũng khá là ý tứ khi hắn ra vẻ kiểm tra một chút xe ngựa cùng hàng hóa rồi cho đi.
Vừa mới vào thành, viên quản gia thủ hạ của Quản lão đại đã chờ sẵn ở cửa thành liền lập tức nhận ra Lục Nguyên Sướng. Hắn vội vàng tiến lên nhiệt tình chắp tay nói: "Lục đại quan nhân, từ hôm qua thiếu gia đã lệnh cho tiểu nhân ở đây chờ sẵn, chờ cho đại quan nhân đến liền đón về phủ ngay. Trong nhà đã vì đại quan nhân chuẩn bị tốt phòng khách, kính xin đại quan nhân không nên ghét bỏ."
"Như thế thì quá ngại ngùng, chúng ta trụ khách điếm là được rồi. Kính xin huynh đài trở lại báo cáo với Quản đại ca, ngay sau khi tại hạ thu xếp xong gia quyến sẽ lập tức đi quý phủ bái phỏng." Lục Nguyên Sướng khéo léo từ chối. Lúc này cũng không phải nàng sợ Quản gia mưu cầu ở nàng cái gì, mà là nàng chân thực cảm thấy xấu hổ.
Để lo việc kết hôn cho nàng, Quản Trọng đã phải làm con thoi chạy giữa Lạc Khê cùng Phần Thành, hắn lại còn trượng nghĩa làm người tiếp tân cho nàng. Hiện tại nàng mang theo nhiều người như vậy, nếu như lại chạy đến ở trong nhà Quản gia thì còn không phải là lại quấy nhiễu người ta hay sao.
"Lục đại quan nhân, xin ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân có được không? Thiếu gia của chúng ta nói rồi, ngài là huynh đệ của hắn, nào có đạo lý huynh đệ đến mà lại phải đi ở khách điếm. Hôm nay nếu tiểu nhân để cho đại quan nhân đi ở khách điếm, thiếu gia của chúng ta còn không phải sẽ đánh chết tiểu nhân hay sao?" Người kia dùng vẻ mặt đau khổ mà nói, những câu nói này, cũng chính là Quản Trọng đã dặn dò hắn từ trước đó. Quản Trọng biết Lục Nguyên Sướng là người ngạo khí, không muốn chịu ân huệ của người khác, đối với một người như vậy thì chỉ có thể từ từ dùng cảm tình mà thôi, một chút ơn huệ là đánh động không được nàng.
Quả nhiên, vì mấy câu nói kia của Quản Trọng mà Lục Nguyên Sướng trở nên do dự. Nếu tự ngẫm lại thì nàng cũng đâu có kêu Quản Trọng phái người tới. Lục Nguyên Sướng nghĩ thêm, chỉ là ở tạm một hai ngày, chờ phủ tướng quân thu xếp được cho nàng cái tiểu viện liền lập tức đi ngay.
Đoàn người dọc theo phố lớn phía tây mà đi. Dương Vinh khẽ đưa mắt nhìn về cái nơi Lục Nguyên Sướng từng bị Vương Mẫn thả ngựa làm loạn kia. Lục Nguyên Sướng lại hướng về hắn với ánh mắt ý tứ bảo hắn cẩn thận một chút.
Chuyện về Vương Mẫn, nếu nói đến cũng không trách Lục Nguyên Sướng được. Có điều căn cứ vào những biểu hiện gần đây của Cố Tiểu Phù thì nàng cực lo lắng về việc này. Nếu mà để cho Cố Tiểu Phù biết được thì còn không phải sẽ khóc đến ngập nhà hay sao? Bản thân Cố Tiểu Phù vốn cũng đã không tự tin, nếu như biết được chuyện Vương Mẫn hẳn trong lòng lại càng khó chịu hơn.
Phần Thành to lớn, nam quý tây phú, đông khốn khó bắc nghèo hèn. Phố lớn phía tây là khu người giàu có tập hợp, cũng là khu chợ to lớn nhất trong thành. Thanh lâu, quán rượu, thư viện, trà xá đếm mãi không hết, đủ loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau. Vì bây giờ vẫn đang là tháng giêng nên trên đường ngập tràn không khí vui vẻ, người vãng lai ăn mặc đều là vô cùng tốt, nhìn đến mà Cố Tiểu Phù sững sờ, sửng sốt.
"Phù nương, có thích nơi này không?" Lục Nguyên Sướng thấy hai mắt của Cố Tiểu Phù trừng lớn ghé vào trước cửa sổ mà nhìn bao điều mới mẻ thì vừa cười tủm tỉm vừa hỏi.
"Đại lang, ta... ta..." Dĩ nhiên Cố Tiểu Phù là thích rồi. Nàng là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi thì có lòng hiếu kỳ. Có điều, thích thì có thích, nhưng ở một cái thành thị phồn hoa như vậy, Cố