Người Nhung Địch kia, thân phận của hắn như thế nào còn chưa rõ ràng, mục đích hắn đến Phần Thành là gì? Đoán chừng chính cô nương Vân Yên mới đúng là nơi hắn cần tìm đến, còn việc buôn bán sắt và muối ăn có lẽ chỉ là danh nghĩa. Vì vậy việc hắn tìm đến cô nương Vân Yên rất rõ ràng không phải là vì sắc, nếu vậy thì hắn đang vì cái gì đây?
Ba người chụm đầu thương lượng. Lục Nguyên Sướng sẽ tìm đến chỗ Phùng Hoài hội hợp, bí mật tìm hiểu nội tình cô nương Vân Yên. Hai người còn lại có nhiệm vụ ở bên ngoài Văn Hương lâu chờ đợi, cùng phối hợp với Phí Chiến điều tra rõ chỗ ở của người Nhung Địch kia.
Lục Nguyên Sướng triển khai khinh công, mềm mại lần đến hậu viện Văn Hương lâu. Nàng nương theo ám hiệu do Phùng Hoài lưu lại lần mò tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm tới được Phùng Hoài trên một nóc tiểu viện nào đó. Lúc này Phùng Hoài đã dỡ đi mái ngói trên nóc nhà, mắt nhìn chằm chằm xuống bên dưới.
"Ai!" Phùng Hoài cảm thấy có người liền cảnh giác dán thấp thân thể xuống, gằn giọng hỏi.
"Phùng Hoài, là ta." Lục Nguyên Sướng làm dấu hiệu im lặng rồi ngồi xổm xuống bên người Phùng Hoài cúi đầu xem, chỉ thấy Ô Lộ Ba Da đang cùng cô nương Vân Yên hơ lửa. Thỉnh thoảng hai người vừa nói vừa cười, thế nhưng không có tứ chi tiếp xúc, căn bản không giống dáng vẻ khách làng chơi, mà trông như là bạn tốt gặp nhau, cùng tán gẫu về đề tài nào đó, cũng không có vẻ gì là đau khổ.
Hai người Lục Nguyên Sướng ở trên nóc nhà bị gió lạnh thổi đến run rẩy, nhưng hai người kia ở trong phòng lại là phòng ấm rượu ngon trông rất là tiêu dao. Tới giờ sửu, Ô Lộ Ba Da liền rời đi. Phùng Hoài thấy thế liền muốn đuổi theo nhưng bị Lục Nguyên Sướng vội vàng kéo hắn trở lại. Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn cứ an tâm chờ xem. Sau đó hai người lại tiếp tục nhìn về phía trong phòng, một lát sau, trong mắt Phùng Hoài hiện ra vẻ đầy kinh ngạc.
Vân Yên bỏ đi vẻ nhu nhược bên ngoài mà thay bằng vẻ mặt kiên nghị, nàng lấy giấy bút ra đặt lên mặt bàn rồi viết một phong thư, sau đó mở ra ám cách, bắt lấy một con chim ưng ra, đem lá thư cuộn nhỏ buộc lên chân của con chim ưng rồi mở cửa sổ thả ra.
Chim ưng lướt đi với tốc độ cực nhanh, trong đêm tối như vậy rất khó tìm được tung tích của nó. Lục Nguyên Sướng bất đắc dĩ nhìn chim ưng bay khỏi mà không có biện pháp gì cản lại. Hai người lại nhìn thêm một lúc lâu, mãi đến tận khi Vân Yên đi ngủ mới nhẹ nhàng thối lui.
"Lão đại, trước khi ngươi đến, hán tử kia có đưa cho Vân Yên một phong thư. Cô Vân Yên kia xem qua liền đốt ngay, sau đó lấy từ ám cách ra một bức tranh cho đưa cho hán tử kia." Phùng Hoài báo cáo những gì mình phát hiện được.
"Họa cái gì, có nhìn thấy rõ không?" Lục Nguyên Sướng hỏi.
"Không thấy được, hán tử kia chỉ vội vã hé ra một góc rồi thu lại ngay. Ta liếc qua thì hình như là tranh sơn thuỷ, có điều dường như đó lại là bức tranh mà Nhung Địch muốn có, vì ta thấy hán tử kia cười như rất là hài lòng. Lão đại, một người Nhung Địch sao lại cảm thấy hứng thú đối với tranh sơn thuỷ? Cô nương Vân Yên này nhất định có vấn đề!" Phùng Hoài nói.
"Ừm, trước hết ta cứ về doanh đã, chờ Trương Thành bên kia truyền đến tin tức rồi lại nói tiếp." Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất tiếc nuối, nếu như có thể nhìn thấy bức họa kia thì có thể biết được âm mưu của bọn họ. Nếu như có thể cướp lại được lá thư đó thì sẽ biết được người đứng sau lưng Vân Yên. Đáng tiếc là Ô Lộ Ba Da tỏ ra là một người cực kỳ cẩn thận, Vân Yên lại có chim ưng, không phải chỉ bằng sức người mà đoạt lại được. Đành phải trông chờ vào sào huyệt Nhung Địch bên kia xem có chút tiến triển nào không, sau đó mới có thể làm kế hoạch cho bước kế tiếp.
Tới gần hừng đông, Lương Bảo Đảm trở về báo tin, hai người còn lại tiếp tục ở lại giám sát. Lương Bảo Đảm cùng hai người kia đã lần theo đến chỗ ẩn thân của người Nhung Địch kia, nhưng tin tức thì vẫn chưa tìm ra được chút manh mối nào.
Lục Nguyên Sướng ngồi ở trong doanh trại trầm tư, hai người kia cũng không dám quấy nhiễu, chỉ tập trung nghĩ về các động tác võ thuật.
Tới khi trời sáng hẳn cũng vẫn không làm rõ thêm được manh mối nào thêm nữa, Lục Nguyên Sướng liền dẫn hai người ra ngoài phố chợ thu phí bảo hộ. Đêm qua đã phải mất đi hai mươi lạng rồi, hôm nay thế nào cũng phải mò trở về một ít. Lục Nguyên Sướng cũng đã quen thuộc với vai trò thu phí bảo hộ này, mọi người đều làm như thế, vì thế mà mình cũng nên biết nghe theo lời phải mới đúng đi.
Tránh đi qua sòng bạc Thiết kỵ, ba người một đường đi thẳng về phía trước. Ven đường có một sạp hàng bán thư họa, Lục Nguyên Sướng bâng quơ nhìn lướt qua. Trên quầy có chữ Phúc, có vẽ hình người, vẽ hoa và chim, cũng có tranh sơn thuỷ, tất cả đều do một thư sinh chán nản tự vẽ tự bán. Lục Nguyên Sướng dừng chân trước bức tranh tranh sơn thuỷ, trong khi vẫn nhìn thì đột nhiên trong đầu như có chớp lóe!
Nếu là đúng như nàng suy nghĩ, vậy thì có chuyện đại sự đã xảy ra!
"Phùng Hoài, Lương Bảo Đảm, cùng ta đi phủ tướng quân. Nhanh lên!" Lục Nguyên Sướng vừa nói vừa hướng về phủ tướng quân cấp tốc chạy đi.
Đến phủ tướng quân thì lại nghe nói Vương Siêu dẫn theo người đi tới thao trường rồi. Lục Nguyên Sướng hận đến nghiến răng. Nàng xin ngựa dẫn theo người từ Nam Thành hướng về thành Bắc chạy tới. Ba người cưỡi trên ba con ngựa ở trên đường cái lao đi. Người đi đường nhìn theo chỉ thấy vó ngựa dồn dập, thân quân của phủ tướng quân chạy như bay trên đường, hẳn là Phần Thành đã xảy ra đại sự?
Lục Nguyên Sướng phi ngựa chạy băng băng. Vừa tới thao trường, liền nhìn thấy Vương Siêu cùng một đám người đi ra. Nàng không để ý bản thân đang giữa mùa đông mà đầu đầy mồ hôi, chắp tay chào quân lễ rồi nói: "Tướng quân, tại hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo ngay!"
Vương Siêu thấy người thiếu niên ngày xưa vốn trông rất dễ thương mà giờ đây mặt trắng bệch liền biết nàng xác thực có chuyện quan trọng. Hắn nói: "Ngươi hãy đi theo ta. Từ Văn Võ cũng đi cùng, những người khác ra ngoài chờ lệnh!"
Mấy người vừa vào đến trong lán, cũng không kịp nghĩ ra được điều gì khác Lục Nguyên Sướng đã lập tức quỳ xuống một chân sau, ôm quyền bẩm báo: "Tướng quân, hôm qua chúng ta phát hiện ra người Nhung Địch đang ở Phần Thành hoạt động. Hành động của người này khá là quỷ dị, "lai giả bất thiện"!"
"Vậy sao? Ngươi hãy đứng dậy rồi từ từ mà nói, đừng vội tỏ ra hoảng hốt như vậy." Vương Siêu nói bằng cái giọng cực kỳ bình tĩnh.
Lục Nguyên Sướng cảm tạ rồi đứng dậy ròi đem những tin tức đêm qua thu thập được nói hết, nói xong lời cuối cùng, nàng mới tùy tiện lau đi cái trán đầy mồ hôi của mình. Sau đó nàng nói bằng giọng trầm trọng: "Tướng quân, khi Phùng Hoài nhìn qua, nói thấy như tranh sơn thuỷ, hôm nay thuộc hạ đi trên đường thì nhìn thấy quầy sách có treo tranh sơn thuỷ. Từ đó thuộc hạ cả gan suy đoán, trong tay Ô Lộ Ba Da không phải tranh sơn thuỷ, mà là bản đồ phân bố quân phòng!"
Đây mới là nguyên nhân Lục Nguyên Sướng sợ đến mức mặt trắng xám. Nếu như bản đồ phân bố quân phòng đến được trong tay Nhung Địch thì cuộc chiến này còn đánh như thế nào? Toàn bộ Đại Chu sẽ chẳng khác gì giun dế, mặc người xâu xé, bên dưới con chim nằm ấp hẳn là đã có trứng!
Vương Siêu nghe nói như vậy thì sắc mặt cũng không khỏi dị thường ngưng trọng. Tấm bản đồ này, mặc kệ là thật hay giả, cũng không thể để bất kỳ kẻ nào mang ra khỏi Phần Thành. Với một chuyện như vậy, thà giết lầm, không thể buông tha!
"Ngươi dám xác nhận hay không?" Vương Siêu thận trọng hỏi.
"Tướng quân, bản đồ phân bố quân phòng chỉ là do thuộc hạ suy đoán, nhưng căn cứ vào lời nói của người Nhung Địch kia, thuộc hạ tin chắc, bọn họ tất có điều khả nghi." Lục Nguyên Sướng cũng không biết từ đâu mà sinh ra một luồng hào khí, lời nói này, giống như là nàng đã đem tính mạng của chính mình ra mà đánh bạc.
"Tướng quân ngoài trướng tiến vào nghe lệnh!" Vương Siêu suy nghĩ chốc lát rồi cao giọng nói.
"Thuộc hạ nghe lệnh!" Một loạt tướng quân tiến vào, chỉnh tề làm động tác chào của quân lễ.
"Tướng thủ thành của bốn cửa thành nghe đây, lập tức truyền lệnh, tra xét chặt chẽ cửa thành. Chỉ cho tiến vào, không cho phép ra."
"Tuân lệnh!"
"Từ Văn Vũ, ngươi lập tức phái hai đội, một đội đi Văn Hương lâu, đem cả toàn bộ đám người ở đó bắt lại! Đội còn lại, do Lục Nguyên Sướng dẫn đường, lao thẳng tới sào huyệt Nhung Địch, đem người bắt lại cho ta. Không được có sai sót!"
"Tuân lệnh!"
Mệnh lệnh Vương Siêu được phát ra, các vị tướng quân lĩnh mệnh làm việc, có điều, tướng thủ thành cửa Bắc Phạm Vân Long tự dưng sắc mặt có chút tái nhợt, đáng tiếc là không ai nhìn thấy.
Khi binh sĩ tiến vào Văn Hương lâu thì các cô nương bên trong Văn Hương lâu vẫn còn đang nằm trong mộng đẹp. Từng người từng người đều bị làm cho sợ hãi đến mức hoa dung thất sắc, nhưng mẹ Thôi lại cực kỳ bình tĩnh. Nàng đã đoán ra việc này cùng Lục Nguyên Sướng chắc chắn là có quan hệ, vì vậy mà trong lòng hận cực kỳ. Ngay từ ban đầu nàng đã cảm thấy Lục Nguyên Sướng người này có vấn đề, nhưng chỉ vì một phút lưu luyến người này ôn nhu mà đem việc này bỏ qua. Ai ngờ, chỉ ngăn ngắn một đêm lại nổi lên biến hóa lớn như vậy. Có điều, nếu như lúc đó nàng có thể trấn tĩnh lại thì đã làm sao? Nàng cũng đâu có phương pháp nào có thể thoát thân được đây? Đối mặt với mấy trăm binh sĩ võ trang đầy đủ như vậy, một phụ nhân tay trói gà không chặt như nàng cũng chỉ đành bó tay chịu trói mà thôi.
Còn có một cô gái khác cũng có vẻ rất bình tĩnh, người kia chính là Vân Yên.
Một đoàn binh lính mênh mông cuồn cuộn ép đưa một đám oanh oanh yến yến hướng về quân doanh mà đi, tình cảnh cực kỳ đồ sộ. Ven đường người đi đường mãn nhãn vì được xem trò vui.
Mà ở phía bên kia, vì hành động cấp tốc, tin tức không bị tiết lộ, toàn bộ người Nhung Địch bị tóm sạch cũng bị lùa đi tới quân doanh.
Vương Siêu được thông báo tất cả những người cần bắt lại đều không ai lọt lưới thì mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cầm lên tấm bản đồ do Lục Nguyên Sướng trình lên, thấp thỏm mở ra, vừa thoáng nhìn thấy sắc mặt Vương Siêu thoắt trở nên xanh mét. Quả đúng như suy đoán của Lục Nguyên Sướng, đây chính là bản đồ phân bố quân phòng tuyến phía bắc của Đại Chu.
"Tấm bản đồ này có phải ngươi có xem qua?" Vương Siêu nghiến răng hỏi.
"Thuộc hạ chưa từng xem!" Lục Nguyên Sướng bị ánh mắt sắc lạnh của Vương Siêu làm cho tóc gáy đều đứng lên.
"Vì sao lại không nhìn đến?" Vương Siêu nhìn chằm chằm vào Lục Nguyên Sướng như là sợ rằng sẽ để sót manh mối.
"Chuyện thuộc hạ không nên biết, thuộc hạ không có hứng thú biết." Lục Nguyên Sướng như dùng lời thề son sắt khi nói như vậy. Nàng nhìn thấy ở trong mắt Vương Siêu có sát ý.
"Ha ha ha, ha ha ha ha! Được, ngươi làm vậy là rất tốt!" Vương Siêu tin tưởng Lục Nguyên Sướng, bởi vì người này rõ ràng là một hán tử quang minh chính đại. Lúc trước luận võ hắn đã biết được điều đó. Nhờ có Lục Nguyên Sướng kịp thời báo tin đúng lúc mới giúp Đại Chu thoát khỏi một cơn bạo kiếp. Nhưng tấm bản đồ phân bố quân phòng này cũng không phải dành cho tầng lớp người như Lục Nguyên Sướng nên biết.
Vương Siêu thấy vẻ mặt Lục Nguyên Sướng vẫn căng thẳng, liền biết vừa nãy chính mình dọa sợ người này rồi. Hắn dùng vẻ mặt hòa hoãn an ủi: "Việc này là nhờ có ngươi. Bây giờ ngươi hãy tiếp tục đi tuần thành, sau đó ta chắc chắn sẽ có ngợi khen."
"Tạ ơn tướng quân,