"Thuộc hạ xin chào Đại tướng quân." Lục Nguyên Sướng lòng tràn đầy nghi hoặc mà hành lễ. Nàng không hiểu tại sao hai cậu cháu nhà này đang mật đàm vậy mà lại cho gọi mình vào đây là vì chuyện gì.
"Đứng lên mà nói chuyện." Tống Định Thiên nói bằng cái giọng lạnh nhạt, nhưng ánh mắt thì lại vững vàng dính vào trên người Lục Nguyên Sướng mà đánh giá.
Với Tống Định Thiên mà nói, Lục Nguyên Sướng chỉ là một thiếu niên còn ngây ngô, dáng dấp không tệ, ánh mắt cũng coi như kiên định. Có điều tính trẻ con trên mặt vẫn còn chưa hết, nhìn qua còn hiện rõ vẻ non nớt. Vậy nhưng Vương Siêu lại cực lực đề cử Lục Nguyên Sướng, hẳn là người này thực sự có chỗ hơn người. Dựa vào ánh mắt của Tống Định Thiên, đương nhiên có thể nhìn ra được Lục Nguyên Sướng là một hạt giống tốt. Cũng chính bởi vì như vậy hắn mới không muốn để cho Lục Nguyên Sướng đi chịu chết uổng.
Lục Nguyên Sướng chỉ là thân quân của Vương Siêu, lấy vũ lực để hộ vệ cho Vương Siêu an toàn là nhiệm vụ chính, bản thân nàng chưa từng làm thám báo. Thám báo, đây vốn không phải là việc dễ làm như trong tưởng tượng. Võ nghệ cao cường thì làm sao? Tùy cơ ứng liền thì lại làm sao? Bởi vì khi phải đối mặt với kẻ địch đông đảo, làm sao lấy được lực lượng của một cá nhân yếu ớt để xuyên qua khe hở của sức mạnh được tạo nên bởi sự đông đảo của kẻ thù? Mang được tin tức tình báo toàn thân trở ra, mới thật sự là bản lĩnh.
"Tạ ơn Đại tướng quân." Vì bị Tống Định Thiên xem xét kỹ lưỡng như vậy, Lục Nguyên Sướng cảm thấy rất áp lực, đứng dậy rồi mà trong lòng vẫn không khỏi thấp thỏm. Nàng cảm nhận được sức mạnh do một vị tướng có kinh nghiệm lâu năm sa trường toả ra uy hiếp, làm cho người đối diện bị chấn động cả hồn phách.
Vương Siêu bất mãn nhìn về phía Tống Định Thiên. Lục Nguyên Sướng là người hắn xem trọng, tuy nói Tống Định Thiên là cậu ruột của mình, lại còn là sư phụ, có điều kia vẫn là người của Vương Siêu hắn, vì vậy vẫn là để hắn quản giáo thì đúng hơn. Cho dù người kia có là Tống Định Thiên thì cũng không thể bày ra tư thái kẻ bề trên, đi bắt nạt một đứa bé mà không cần che dấu như vậy được.
"Cậu, người này chính là Lục Nguyên Sướng. Ngài thấy thế nào?" Vương Siêu tự hào hỏi. Mặc dù bị Tống Định Thiên uy hiếp, nhưng ngoài mặt Lục Nguyên Sướng vẫn duy trì được vẻ mặt bình tĩnh như vậy là một việc không dễ làm.
Tống Định Thiên lạnh mắt liếc nhìn Vương Siêu một cái nhưng lại không đáp lời. Hắn quay về Lục Nguyên Sướng chậm rãi hỏi: "Nghe nói khi Phần Thành gặp nguy hiểm, ngươi là người đã giúp đỡ Vương tướng quân hóa giải?"
"Lấy oai của tướng quân cũng có thể đánh tan quỷ kế của kẻ địch. Thuộc hạ chỉ là may mắn mà thôi." Lục Nguyên Sướng không hiểu ý định của Tống Định Thiên nên chỉ biết cẩn thận trả lời.
"Nếu ngươi có thể nhìn rõ tiên cơ thì hẳn là có ánh mắt độc đáo, vậy ngươi hãy nói về tình thế của thành Lâm Biên hiện nay thử xem." Tống Định Thiên vẫn nhàn nhạt hỏi, hắn muốn khảo nghiệm Lục Nguyên Sướng một hồi. Nếu như Lục Nguyên Sướng không có năng lực nhạy cảm nhận biết chiến trường, vậy thì cũng không cần mạo hiểm cho người này đi tham doanh. Bởi dù có đi tới cũng chỉ có hi sinh vô ích mà thôi.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì có chút choáng váng. Tình thế chiến trường, làm sao đến phiên một tên lính quèn như nàng bình luận đây? Nàng nhìn về phía Vương Siêu thì tiếp thu được ở Vương Siêu ánh mắt khích lệ, lại nhìn Tống Định Thiên, chỉ thấy hắn vẫn bình chân như vại.
"Thuộc hạ không dám phỏng đoán lung tung." Lục Nguyên Sướng vẫn theo lối cũ mà trả lời, có điều ngay khi lời này của nàng vừa được nói ra thì mặt Vương Siêu liền đen lại.
Tống Định Thiên nghe người này trả lời như vậy thì có chút thất vọng. Bởi dù sao hắn cũng là quân nhân, đã là quân nhân thì hào khí khắc ở trong xương. Tại sao hắn lại coi trọng tính khí táo bạo của Vương Siêu như thế? Chính là thưởng thức cái khí thế hào hùng vĩnh viễn không chịu thua của hắn.
"Lục Nguyên Sướng, trước mặt tướng quân thì phải nói chuyện thẳng thắn. Nếu nói sai đã có Bổn tướng quân thay ngươi chịu phạt!" Vương Siêu chỉ tiếc mài sắt không nên kim mà chắc nịch cam kết. Hắn liền biết Lục Nguyên Sướng không phải là cái người tốt đẹp gì. Đừng thấy nàng mưu kế đầy mình mà cho là người này phóng khoáng, trên thực tế thì trong lòng người này tính toán nhỏ nhặt vẫn là không ít.
Lục Nguyên Sướng liếc nhìn Vương Siêu. Nàng nhìn thấy trong mắt Vương Siêu vừa là phẫn nộ lại vừa là chờ mong. Ánh mắt như thế, làm cho Lục Nguyên Sướng không khỏi suy nghĩ nhiều.
Hai cậu cháu bọn họ trò chuyện với nhau tất nhiên là chuyện cơ mật quan trọng, việc triệu mình đến đây có lẽ là cùng với chuyện cơ mật có quan hệ. Tống Đại tướng quân là người có tâm tư tỉ mỉ, lại chưa từng cùng nàng gặp nhau, đương nhiên phải thăm dò khả năng của mình một hồi.
Lần này tuy nàng bị ép đi tới thành Lâm Biên nhưng thâm tâm vẫn là có dự định lập được quân công, thăng quan tiến tước, mưu cầu địa vị quyền lực cao, lấy mục tiêu là thoát khỏi tình cảnh bị người khác chế trụ cục diện bất lợi. Nàng đã nhẫn nhịn đủ rồi cái cảnh bị người điều động một cách bị động. Cái cảm giác thân bất do kỉ kia thực sự đã làm cho con người vốn từ nhỏ tự do tự tại, tùy tính sinh hoạt như nàng cảm thấy bất lực.
Nàng là quân hộ, nàng muốn thoát khỏi thân phận bình dân, bước lên hàng ngũ huân quý. Không cần quân công xuất chúng, không cần quan lớn trong triều, chỉ cần làm sao mình được thoát tịch thì dù có phải làm gì nàng cũng sẽ cố gắng. Cha của nàng, cỡ nào anh dũng vậy mà cũng vẻn vẹn dừng lại ở chức bách hộ, mà bách hộ thì vẫn chỉ là quan quân bậc trung. Thân phận Lục Chánh Phong là quân hộ, kỳ thực chỉ là thân cư quân chức*, chưa thể thoát tiện tịch. Tổ tiên của nàng cũng đã từng có người tài hoa xuất chúng, đáng tiếc là họ cũng không thể khiến cho dòng họ Lục thị thoát khỏi thân phận quân hộ bình dân.
Lục Nguyên Sướng biết rõ bản thân mình là nữ tử, cùng Cố Tiểu Phù sẽ không có đời sau. Như vậy đợi đến sau khi thân nàng chết đi, hoặc là qua tuổi trưng binh, Lục gia các nàng làm sao còn có thể lại có nam nhân đáp ứng triều đình khi cần thiết? Nếu là không thể thì Cố Tiểu Phù phải làm sao đây?
* Thân cư quân chức: Số phải làm lính thường.
Nghĩ đến Cố Tiểu Phù, trong lòng Lục Nguyên Sướng liền từng trận đau đớn. Nếu một khi Lục thị không còn đàn ông ứng binh khi cần thì sẽ chịu cảnh lưu vong không tịch, nam tử phải làm nô, nữ tử phải làm tỳ. Đến lúc đó, Cố Tiểu Phù sẽ phải đi vào hàng ngũ hoặc bị phân phát đến nhà quý tộc làm tỳ, hoặc bị đưa vào lầu xanh học nghệ ngu người, hoặc trực tiếp có người vừa ý lấy lại làm thiếp, hoặc là...
Chuyện kế tiếp, Lục Nguyên Sướng căn bản không dám nghĩ, chỉ cảm giác nhất thời tự mình đặt vào vị trí kia mà thấy là sẽ đem Cố Tiểu Phù kéo vào vực sâu. Nếu như mình không thể cho Lục gia làm ra một phen kinh thiên động địa, thì kết cục của Cố Tiểu Phù tất nhiên sẽ là càng thê thảm hơn so với khi còn ở Trịnh gia, Cố gia.
Quân công, thoát tịch, quyền lực là điều Lục Nguyên Sướng cần gấp trong giờ khắc này!
Lục Nguyên Sướng nhìn về phía Vương Siêu. Người này là Thế tử của Võ Uy hậu, trong triều đình là quý tộc nhất lưu, mà Tống Định Thiên, đã là ngạo nghễ trong thiên hạ dưới một người trên vạn người. Việc cho nàng thoát tịch đối với bọn họ mà nói, là một chuyện dễ như việc nhỏ ăn cháo. Mà điều Lục Nguyên Sướng phải làm bây giờ chính là lập được quân công bất hủ để đả động được hai người bọn họ!
"Thuộc hạ cảm ơn tướng quân đã tin tưởng. Thuộc hạ đến thành Lâm Biên đã được một tháng, trong lòng quả thật có chút nghi vấn." Lục Nguyên Sướng hít sâu một hơi rồiq1 chậm rãi nói. Nàng nên vì Lục gia, vì Cố Tiểu Phù mà ra sức dụng tâm một lần.
"Ngươi hãy nói cho Đại tướng quân nghe, Đại tướng quân đối với binh sĩ luôn luôn khoan dung độ lượng, tất nhiên là sẽ không kết tội ngươi." Vương Siêu nghe nói như vậy thì con mắt trở nên toả sáng. Bởi vì Lục Nguyên Sướng như vậy mới là người mà hắn quen thuộc. Những lúc Lục Nguyên Sướng tỏ ra bình tĩnh như vậy thì sẽ là có những lời lẽ khiến người ta kinh ngạc.
"Ngươi cứ tùy ý nói." Tống Định Thiên vẫn quan sát Lục Nguyên Sướng, tuy lúc trước đó vẻ mặt Lục Nguyên Sướng không hề bộc lộ cảm xúc, nhưng suy nghĩ trong lòng vẫn biểu lộ ra bên ngoài.
"Thuộc hạ quan sát quân ta cùng Nhung Địch giao chiến đã lâu, nên phát hiện có ba chỗ nghi ngờ." Lục Nguyên Sướng trấn định tâm thần rồi bình tĩnh nói: "Một trong số đó là, Nhung Địch hầu như mỗi ngày đều đến đây công thành, bị tử thương nặng nề, thế nhưng Harl Cáp Đạo lại thờ ơ lạnh nhạt, không chút nào tỏ ra đau lòng, cũng không thay đổi chiến lược khác hay tìm cách khác. Việc này thực là khiến người ta khó hiểu. Thứ hai, nếu như Harl Cáp Đạo đã cầm trong tay bản