Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài trừng lớn hai con mắt mà nhìn chằm chằm vào hai nữ tử ở bên trong lều. Không phải vì bởi trời sinh bọn họ có tính phong lưu, mà họ thật muốn biết hai nàng đang ở trong trướng kia là người phương nào.
Trong vương trướng của Harl Cáp Đạo, hai nàng công nhiên đi làm cái việc Chu Công chi lễ, đây là đại sự chứ không phải là chuyện bình thường nữa. Bởi vì nơi này là Nhung Địch, chứ không phải là Đại Chu. Tuy nói Đại Chu lễ giáo là để trợ giúp, mà thượng lưu quý tộc thì lại xa hoa, lãng phí, hoang dâm, nam phong nữ phong thịnh hành không một chút dấu diếm. Trên làm dưới theo. Cho nên ở Đại Chu loại việc hơn thế cũng sẽ không bị trách móc nặng nề, có lúc lại còn chỉ coi đó như là việc phong lưu mà đối xử.
Trong khi ở Nhung Địch lại không giống như vậy. Ở đó nữ tử cùng dê cừu đều bị xem như cùng một loại, đều là tài sản thuộc quyền sở hữu của nam tử. Địa vị nữ tử cực kỳ thấp, so với Đại Chu căn bản không có khả năng đánh đồng. Vậy mà hiện tại hai nàng lại ở ngay trong vương trướng làm loại chuyện này, vì thế mới đem hai người Lục Nguyên Sướng kinh ngạc đến ngây người.
Điều càng làm cho hai người bọn họ kinh ngạc hơn cả chính là, hai nữ tử này vậy mà lại nói bằng giọng nói thuần khiết của người ở chốn kinh sư của Đại Chu, không có chút nào khẩu âm Nhung Địch. Thật là càng làm cho hai người kia không thể tưởng tượng nổi.
Giọng nói ở kinh sư Đại Chu, còn gọi là tiếng phổ thông, là điều kiện cần có đối với người chuẩn bị bước vào quan trường. Diện tích lãnh thổ Đại Chu rộng lớn, khoa cử cũng tốt, đề cử cũng được, quan viên Đại Chu đến từ các nơi trong toàn quốc, nếu là quan viên chỉ biết nói tiếng nói của quê hương thì sự giao tiếp giữa người với người sẽ tồn tại vấn đề thật lớn. Lúc đó quốc gia còn không phải sẽ xảy ra đại loạn hay sao?
Có thể nói tiếng phổ thông lưu loát, chỉ có thể là người ở kinh sư, quan lại triều đình. Nếu đem so với bọn họ thì quý tộc các nơi cùng Lục Nguyên Sướng hay Phùng Hoài cũng chỉ có khả năng nghe, còn nói thì sẽ không thật lưu loát. Vậy mà hai nàng lại có thể bình thản nói thật rành mạch, rõ ràng đến như vậy, điều đó cho thấy thân phận của họ thật không tầm thường.
Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương mà nhìn ra sự thận trọng. Đối với Phùng Hoài thì đó mới chỉ là nghi hoặc, mà Lục Nguyên Sướng thì lại suy đoán đến rất nhiều điều. Nàng đã được xem không ít tin tình báo, trong lòng biết đến không ít tin cơ mật, vì vậy nàng không khỏi liên tưởng đến việc gian tế tiết lộ bản đồ quân phòng, từ đó suy đoán có lẽ là cùng hai nữ tử này có quan hệ.
Hai người lại tiếp tục nhìn trộm, có điều vẫn không thấy rõ khuôn mặt hai người kia. Nữ tử cao to quay lưng về phía các nàng, cả người đặt ở trên người nữ tử nhỏ nhắn hơn. Cả người nữ tử nhỏ hơn đều kề sát nữ tử cao to, miệng không ngừng phát sinh tiếng kêu hưởng thụ.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai nữ tử cũng kết thúc trận hoan ái này. Nữ tử cao to đứng dậy, thế rồi khuôn mặt nữ tử nhỏ hơn rơi vào trong mắt hai người Lục Nguyên Sướng. Sau đó, Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài hoá đá.
So với những gì làm cho họ kinh ngạc trước đó thì lần này càng khiến người ta kinh ngạc hơn rất nhiều. Bởi vì, nữ tử nhỏ hơn trong lều kia, lại chính là Vương Mẫn!
Đời này Lục Nguyên Sướng sẽ không bao giờ quên được dung mạo Vương Mẫn. Không chỉ bởi vì nàng cùng Cố Tiểu Phù tương đối giống nhau, mà còn vì cô gái này đã làm hành động cưỡng đoạt đối với mình. Đối với Lục Nguyên Sướng mà nói, nó giống như một sự sỉ nhục, làm tổn thương sâu sắc đến lòng tự trọng của nàng. Còn Phùng Hoài, vốn là thân quân của phủ tướng quân, Vương Mẫn lại ở trong phủ tướng quân đã lâu, làm người lại không an phận, nên Phùng Hoài không chỉ một lần gặp mặt. Lúc trước hắn đi Lục gia nhìn thấy Cố Tiểu Phù thì nội tâm cũng bị chấn động. Dù sao Vương Mẫn cùng Cố Tiểu Phù mặt mày cũng quá là giống nhau.
Có điều khí chất Vương Mẫn cùng Cố Tiểu Phù lại không giống nhau một chút nào. Vương Mẫn như một đóa hoa hồng đỏ tươi đẹp ướt át, nở rộ khoe sắc, bên trong vẻ mỹ lệ mang theo gai nhọn ấy như cảnh báo sẽ làm hại đến người. Mà Cố Tiểu Phù, lại như là nguồn suối trong xanh, ẩn dấu bên trong là sự tinh khiết của hoa lan, kín đáo tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, thánh thiện, cao quý.
Một lần nữa Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài lại nhìn nhau, tất cả những gì đang hiện ra trước mắt đều như là không thể tin nổi. Quả thực việc này đã quá mức kỳ lạ. Hai người cùng quay đầu nhìn về phía nữ tử nhỏ hơn, thấy nàng chậm rãi đứng dậy, màu hồng trên hai gò má do cao triều đã dần qua đi, làn da trên người cũng có màu hồng nhạt. Kiều mị xinh đẹp, hai mắt phong tình nhìn nữ tử cao lớn hơn, ánh mắt ấy biểu lộ tình yêu say đắm không kìm lòng được.
"Công chúa, để nô tỳ hầu hạ ngài tắm rửa." Nữ tử nhỏ hơn ngồi xổm xuống rồi nói. Vì động tác này mà vạt rừng đen tối dưới thân của nàng liền hiển hiện ra một mạt đỏ tươi, ở đó còn có một chút nước lấp lánh.
"Tiểu Phồn thật ngoan." Công chúa nhàn nhạt cười rồi tự mình đi tới phòng tắm.
Công chúa! Công chúa nào vậy? Tiểu Phồn? Không phải Vương Mẫn!
Lục Nguyên Sướng nghe nói vậy thì không khỏi chăm chú quan sát Tiểu Phồn. Nàng nhận ra hành vi của Tiểu Phồn cực kỳ khiêm tốn, từ khí chất tới lời nói, xác thực không phải kiêu ngạo như con chim khổng tước Vương Mẫn.
"Lão đại, chúng ta vòng ra phía sau đi." Trong mắt Phùng Hoài đã lóe tinh quang. Với loại tin tức này thì đã có thể ở trước mặt Tống Đại tướng quân tranh công được rồi!
Lục Nguyên Sướng gật đầu, mang theo Phùng Hoài cẩn thận đi vòng tới phòng tắm. Bởi vì đây là lều vải, nếu bên ngoài có người tới gần sẽ hiện lên trên vách lều vải bóng người. Thân thể hai người mềm nhẹ như mèo đi tới bên ngoài phong tắm. Vì để an toàn nên hai người chỉ đơn giản nằm ở trên mặt đất lạnh lẽo, trên miệng ngậm con dao nhỏ, nín hơi yên lặng lắng nghe.
"Công chúa, đại vương rời đi đã lâu, chẳng biết lúc nào mới trở lại?" Tiểu Phồn giúp công chúa nhẹ nhàng xát lưng, nói chuyện phiếm.
"Sao? Ngươi đây là muốn cùng Harl Cáp Đạo, mà không muốn hầu hạ Bổn công chúa?" Công chúa tùy ý nói một câu, vậy nhưng làm cho Tiểu Phồn sợ đến mức vội đem cái thân thể trần truồng quỳ xuống trên mặt đất.
"Công chúa, nô tỳ sao dám có ý nghĩ này? Nô tỳ theo công chúa đến Nhung Địch, cả người đều là của công chúa. Trong lòng nô tỳ, chỉ có một mình công chúa mà thôi." Tiểu Phồn lạnh run trả lời.
Tuy rằng nhìn công chúa như hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng tâm địa của người này lại cực kỳ tàn nhẫn. Từ khi theo công chúa làm thị tỳ thiếp thân, nàng đã phải trải qua mấy lần chết chết, sống sống. Nếu không vì hình dáng Tiểu Phồn giống Vương Mẫn, nói không chắc, sẽ chỉ vì một câu nói như vậy mà bị công chúa đánh giết.
"Đứng lên đi. Harl Cáp Đạo không phải là người mà ngươi có thể hỏi đến." Công chúa dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Phồn còn miệng lạnh nhạt nói: "Quản cái miệng của mình cho tốt. Phải nhớ kĩ thân phận của mình. Đừng tưởng rằng vì được Bổn công chúa sủng ái mà có thể thị sủng sinh kiêu!"
Tiểu Phồn run rẩy tạ ân, đứng dậy rồi tiếp tục cẩn thận hầu hạ. Trước một khắc, người này còn đối với mình mọi cách chiều chuộng, một khắc sau lại đã có thể làm cho mình hãm vào địa ngục.
Vì đã bị công chúa cảnh cáo, Tiểu Phồn cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Lục Nguyên Sướng thấy nơi đây đã không còn tin tức để thu thập liền ra hiệu Phùng Hoài rút đi.
Sau khi hai người rời đi cũng không có ý định ra khỏi quân doanh ngay, mà là trốn đằng đông nấp đằng tây đi loanh quanh trong doanh trại. Trước tiên bọn họ đi tới bên ngoài trướng của Harl Bố Lặc, có điều Harl Bố Lặc lại đang "cần cù cày cấy", hai người thấy không cách nào có được tin tức nên lại đi tới lén nghe trộm các đại lĩnh chủ.
Mà các đại lĩnh chủ cũng không phải uống say rồi kê cao gối đi ngủ, họ cũng đang "cần cù cày cấy". Điều này làm cho hai người khá là thất vọng. Đúng lúc hai người đang chán nản đến mức định bỏ đi thì nghe trộm được từ trong miệng một tiểu lãnh chúa một chút tin tình báo.
Tiểu lãnh chúa đang ở trong lều uống rượu cho hả giận, hắn mở miệng hung hăng chửi mắng Harl Cáp Đạo. Lời người kia nói là ngôn ngữ của Nhung Địch, Lục Nguyên Sướng nghe không hiểu, nhưng Phùng Hoài có thể nghe hiểu.
Nhờ có Phùng Hoài thuật lại cho nàng mới biết, vì Harl Cáp Đạo cướp ban, đoạt quyền, bên trong Nhung Địch vẫn tồn tại tiếng nói bất mãn. Trong lần xuất chiến này, tuy Harl Cáp Đạo khá là vội vàng, nhưng việc chuẩn bị vẫn xem như đầy đủ. Hắn đã tập kết được binh lính nhiều, lương thảo cũng thỏa đáng. Có điều người định không bằng trời định, tây cảnh Nhung Địch liền với Khương tộc, Khương tộc thấy đại lực Nhung Địch đã đi chinh phạt Đại Chu, để lại cảnh nội trống vắng, bọn họ liền nhân cơ hội đó mà dụng binh đối với Nhung Địch. Mà lãnh địa của tiểu lãnh chúa kia đã bị Khương tộc chiếm đoạt mất rồi.
Harl Cáp Đạo trước sau đều không củng cố vững chắc được vị thế, đành phải điều đi một phần binh lực kéo về Nhung Địch phòng ngự. Vì vậy mà trong quân doanh Nhung Địch lúc này, chỉ còn có 80 ngàn binh mã. Mà Harl Cáp Đạo lại là lặng lẽ rời đi nên tiểu lãnh địa không biết được hắn đi đâu, có lẽ là trở về Nhung Địch, có lẽ là có mưu kế khác.
Nhưng bất kể như thế nào thì lãnh địa của hắn cũng mất rồi. Chuyến này nếu như tay trắng trở về thì hắn cũng không có nhà để về.
Cuối cùng Lục Nguyên Sướng cũng đã rõ ràng nguyên nhân vì sao binh lính Nhung Địch lại không sợ chết như vậy. Thì ra còn có chuyện như vậy. Họ đều là những lãnh chúa mất đi lãnh địa. Nếu như không thể ở Đại Chu này chia một chén canh thì sợ là sau này sẽ phải mãi mãi ăn nhờ ở đậu mà thôi.
Lục Nguyên Sướng có được tin tức nhờ có Phùng Hoài phiên dịch rồi liền quyết định lập tức trở về thành Lâm Biên, đem tin tình báo này báo cho Tống Định Thiên. Thu hoạch từ chuyến đi này thực là khiến tinh thần người ta thoải mái mà.
Hai người ở trong doanh trại Nhung Địch, nhảy nhót tưng bừng đã lâu mà không bị người ta phát hiện, vì thế mà lá gan cũng lớn dần lên. Nghĩ tới việc Nhung Địch đối với Đại Chu tùy ý ức hiếp, hai người cảm thấy nếu cứ như vậy mà bỏ đi thì thực sự là quá dễ dàng cho Nhung Địch. Vì vậy hai người lại cùng nhau bàn bạc rồi tìm ra một kế thật tàn nhẫn, hỏa thiêu quân doanh!
Lục Nguyên Sướng mang theo Phùng Hoài, gan to bằng trời, đi vòng tới chuồng ngựa, đem toàn bộ chiến mã cởi bỏ dây cương. Hai người dùng cỏ buộc vào đuôi ngựa, đốt cháy cỏ. Sau đó thì, toàn bộ quân doanh đều sôi lên sùng sục.
Chiến mã điên cuồng chạy trốn, đem lửa lan rộng khắp nơi. Binh lính tuần tra ngay lập tức phát hiện ra tình hình, nhưng là sức người làm sao có thể dừng được chiến mã đang chạy thục mạng. Các binh sĩ bị tiếng huyên náo đánh thức, khi mở mắt nhìn lên thì lập tức liền bị doạ chạy. Chỉ trong một thời gian ngăn ngắn chừng nửa nén hương, ánh lửa nơi chuồng ngựa đã ngút trời, chiến mã vừa chạy điên cuồng vừa hí, toàn bộ quân doanh đều loạn tung lên.
Lục Nguyên Sướng cùng Phùng Hoài đốt xong chuồng ngựa còn không vừa lòng. Bọn họ dựa vào khả năng khinh công trác việt của mình mà phóng hỏa khắp chung quanh quân doanh. Trong thoáng chốc, gió bắc thổi qua, toàn bộ quân doanh đều rơi vào một biển lửa. Binh sĩ Nhung Địch cầm chăn đơn, quần áo toàn lực dập lửa, nhưng là ngọn lửa quá mức bức người, có không ít người vì không biết có biến mà bị luồng lửa lớn nuốt chửng.
Har Bố Lặc lập tức gọi người đi cứu hỏa. Nhưng tình cảnh lúc này đã quá mức hỗn loạn. Ngoại trừ thân binh luôn bên người, đã không còn người nào nghe được lời nói của hắn. Còn công chúa cùng Tiểu