"Phù nương, A Nguyên ở thành Lâm Biên có khỏe không?" Trân nương không biết chữ nên chỉ biết ngồi một bên chờ đợi. Có điều nàng cũng rất nhớ Lục Nguyên Sướng, vì không thể chờ được đến lúc Cố Tiểu Phù xem xong thư nên khẩn cấp hỏi.
Nhưng lúc này Cố Tiểu Phù còn tâm trí đâu để mà nghe thấy người khác nói gì, nàng chỉ một lòng chìm đắm trong những hàng chữ Lục Nguyên Sướng mà thôi. Lau đi dòng lệ sau khi xem xong thư, nàng mới nhớ ra Trân nương vẫn còn ở trong phòng. Nàng có chút ngượng ngùng vì sự thất thố của mình, hơi đỏ mặt lên nàng hỏi: "Đại tẩu, vừa nãy ngươi hỏi ta cái gì?"
"Ôi, chỉ mới là một phong thư, vậy mà đã làm ngươi mê mẩn đến tìm không được phương hướng nữa rồi. Không biết là ngày sau nếu như A Nguyên trở về, ngươi sẽ còn như thế nào đây." Trân nương chế nhạo. Tình cảm của hai người Lục Nguyên Sướng cùng Cố Tiểu Phù luôn rất sâu nặng. Có lúc Trân nương đã nghĩ, nếu như lúc trước Lục Nguyên Sướng không cứu Cố Tiểu Phù, thì không biết tình cảnh hai người lúc này sẽ như thế nào đây.
"Đại tẩu..." Cố Tiểu Phù bị Trân nương trêu ghẹo thì mặt càng ngày càng đỏ, nàng đưa tay kéo ống tay áo của Trân nương, chỉ biết nũng nịu mà không biết nói gì nữa.
Bỗng Trân nương run lên một cái. Trước mặt nàng là Cố Tiểu Phù, khóe mắt còn mang theo lệ, đầy mặt là vẻ e thẹn. Khuôn mặt trắng trẻo mịn màng lại còn mang thêm vẻ ngượng ngùng này làm cho Trân nương thân là nữ tử cũng không khỏi nuốt nước miếng. Chân thực là hồng nhan họa thủy a. Cũng khó trách Lục Nguyên Sướng mặc dù thân phải ra đi đánh giặc, vậy mà vẫn một lòng thương nhớ Cố Tiểu Phù, đi chưa được bao lâu mà đã gửi thư về, lại còn kèm thêm cả bạc, chỉ sợ Cố Tiểu Phù phải chịu oan ức.
"Hồ Ngũ trưởng còn ở bên ngoài phòng khách chờ đợi đây. Nếu ngươi còn có lời muốn nhờ hắn chuyển giúp thì mau nói đi." Trân nương quả thực hết cách với Cố Tiểu Phù rồi, hiện nay nàng chính là cục cưng quý giá trong nhà. Lại còn cái bụng lồi lên kia nữa, nó mang theo hi vọng cho Lục gia đây.
Cố Tiểu Phù suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta muốn viết thư hồi âm Đại lang, vậy hãy để cho đại ca hỏi Hồ Ngũ trưởng một chút xem như vậy thì có được hay không."
"Được. Ngươi hãy chờ ở đây, để ta đi truyền lời."
Có điều trong khi Cố Tiểu Phù lòng tràn đầy vui mừng, ôm lấy cái túi đem cất vào tráp rồi ở lại trong phòng lo lắng, chờ đợi thì câu trả lời lại chỉ là nỗi thất vọng. Lục Nguyên Sướng có thể viết thư gửi về nhà được, đó là nhờ có Vương Siêu viết giấy đặc biệt cho phép. Trạm dịch chỉ dành riêng cho việc quân sự, tin thư được đưa truyền đều là việc quân tình trọng yếu, nên không thể tùy ý cho gia quyến của quân nhân được phép sử dụng. Hơn nữa quân lệnh nghiêm ngặt, thư từ có thể sẽ làm tiết lộ tin tức không được phép nói ra. Vì vậy mà một Hồ Ngũ trưởng nho nhỏ lại còn nhát gan làm sao dám đáp ứng một chuyện lớn mật như vậy được.
Lúc này trời đã dần về khuya, Trân nương thấy không nên quấy rối chuyện nghỉ ngơi của Cố Tiểu Phù thêm nữa. Nghe nói Lục Nguyên Sướng đều rất mạnh khỏe thì yên tâm trở về nhà, nàng chờ đến ngày mai sau khi trời sáng sẽ cùng Cố Tiểu Phù hỏi lại cho thật tỉ mỉ.
Cố Tiểu Phù đóng cửa phòng lại, nâng cái tráp đặt lên trên giường, lại đem lá thư nãy giờ vẫn được giữ ở trong lòng mở ra để đọc lại. Đối với từng chữ từng câu nàng đều xem như là trân bảo vậy. Đọc đi rồi đọc lại, xem mãi mà vẫn không chán.
"Phù nương, vợ của ta! Từ biệt đã mấy tháng rồi, trong lòng biết bao thương nhớ, lúc nào cũng tràn ngập cõi lòng..."
"Thư không nói hết được nỗi lòng, còn có muôn vàn điều muốn nói..."
"Vợ luôn có một chỗ ở trong lòng ta. Mỗi khi nhớ đến đều làm cho trong lòng ta chua xót lại cũng làm cho ta cảm thấy thật ngọt ngào..."
"Hãy cố gắng chờ đến ngày chiến thắng. Ta sẽ trở về, cùng vợ đi khắp nơi thăm thú, song nhạn tề quy..."
Cố Tiểu Phù vừa đọc vừa rơi lệ. Ngón tay thon khẽ vuốt mảnh giấy mỏng manh mà cảm thấy như đó là gương mặt tuấn tú của Lục Nguyên Sướng.
Nàng lấy ra cái tráp cũ, đem lá thư cẩn thận đặt vào như cất một vật báu. Bên trong cái tráp đó có lá thư đầu tiên của Lục Nguyên Sướng cho mình. Còn có, đếm mãi không hết, là những lá thư mà bên ngoài đều viết mỗi một câu, thương gửi phu quân Lục Nguyên Sướng, do tiện thiếp Phù nương gửi đến!
Hai tay đặt lên cái tráp, Cố Tiểu Phù vẫn không nỡ lòng đưa nó cất trở lại trong tủ. Nàng ôm ghì lấy nó cho kề sát ở trên bụng của mình, trong miệng lẩm bẩm nói: "Cha vẫn nhớ chúng ta..."
Sau khi nhận được thư của Lục Nguyên Sướng, biết nàng sống rất tốt, người một nhà mới thật sự yên tâm. Trong thư Lục Nguyên Sướng không chỉ nói về nỗi nhớ nhung của mình đối với Cố Tiểu Phù. Nàng còn không quên nhắc nhở Dương Vinh việc phải đi đón nhị lão Dương gia vào Phần Thành. Bởi nàng nhận thấy Harl Cáp Đạo là một kẻ xuất quỷ nhập thần, là mầm họa rất lớn của Bắc cảnh. Lục Nguyên Sướng cũng không thể nói cho người trong nhà biết được thực tế quân tình, nhưng ngôn từ khá là cứng rắn. Nàng nói, bất kể như thế nào, cũng phải nhanh chóng đem nhị lão Dương gia nhập thành, càng sớm càng tốt.
Cố Tiểu Phù cùng Lục Nguyên Sướng luôn luôn tâm ý tương thông, tâm có linh cảm. Dù cho Lục Nguyên Sướng không nói rõ nguyên nhân, nhưng nàng cũng có thể đoán ra được bảy, tám phần. Gần đây vì làm ăn ngày càng khá khẩm, trong tay Dương Vinh cũng đã dư dả không ít. Cho nên khi Cố Tiểu Phù chỉ vừa nói chuyện, Dương Vinh liền lập tức tán thành. Có điều hắn cảm thấy nếu chỉ có mình hắn thôi thì không đủ sức thuyết phục, nên lại đi Chúc gia xin Chúc Bảo trường khuyên bảo thêm một lần nữa.
Lúc đầu Chúc Bảo trường cũng đã tự thân đi thôn Lạc Khê. Nhưng vì khi đó vụ xuân sắp tới, Dương Vinh không chỉ có muốn chăm sóc đất đai của mình cùng đất đai của Lục gia, mà hắn còn muốn chăm sóc toàn bộ thôn dân, vì thế nên làm sao dễ dàng mà bỏ đi cho được. Chúc Bảo trường bị Dương Vinh khéo léo từ chối, cũng chỉ biết phẫn nộ mà quay về. Lúc này Dương Vinh quyết định mang theo lễ vật, lại tiếp tục đến nhờ cậy, nói không chừng Chúc Bảo trường cũng lại đồng ý đi thêm một lần nữa.
Tuy Lục Nguyên Sướng đã được thăng làm bá trường, nhưng đãi ngộ ở Phần Thành vẫn chưa tăng lên. Một nhà Dương Vinh cùng ở bên trong khu nhà nhỏ này là rất thích hợp, không rộng cũng không chen, lại rất tiện lợi trong việc chăm sóc Cố Tiểu Phù, nhất là thời gian gần đây. Nhưng một khi có thêm nhị lão Dương gia lại còn mang theo Dương Vân cùng đến, cái tiểu viện kia của Lục gia sẽ chứa không hết. Lại cũng không thể để cho nhị lão Dương gia đi đến phòng khách của tiểu viện mà ở được.
Tuy Cố Tiểu Phù đã lâu không đi đến cửa hàng, nhưng ngày ngày lật xem sổ sách thì cũng nắm rất chắc cửa hàng làm ăn tốt như thế nào. Hiện tại nàng đã không còn là cái phụ nhân trong thôn Lạc Khê vì một ngày ba bữa mà phát sầu kia nữa. Nàng đọc sách viết chữ, bắt đầu giao lưu với bạn hữu, tuy vẫn chưa thể chen được vào xã hội thượng lưu, nhưng ít ra cũng xem như là đã có thêm những người biết tên quen mặt. Vì vậy mà nàng kiên trì suy nghĩ mưu tính, sau đó tay nhỏ vỗ một cái, quyết định mở thêm một chi nhánh nữa của Phù Duyên trai.
Dương Vinh cũng rất tán đồng, Lục Nguyên Sướng giữ lại hai cái cửa hàng đều nằm trên đoạn đường vô cùng tốt của tây phố lớn. Một cái đã cho thuê làm cửa hàng tơ lụa, một cái cho làm nhà in. Hai người cùng thỏa thuận, đem cửa hàng tơ lụa thu hồi lại, chấp nhận việc bồi thường cho người ta chút bạc.
Bên trong cửa hàng, đằng trước sát đường là nhà chính có hai tầng, phía sau còn có cái hậu viện, có thể để cho một nhà ba người Dương Vinh vào ở đi, cũng thuận tiện cho việc chăm nom chuyện làm ăn.
Vì Cố Tiểu Phù đã được dự họp không ít yến hội của giới quý tộc, nên cảm nhận được một cách sâu sắc giới thượng lưu quý tộc sinh hoạt xa hoa ra sao. Vì vậy nàng tìm cách đem hai tầng phía trước làm nơi bán hàng, thượng tầng làm nơi nghe nhạc, hạ tầng làm phòng khách, trang trí khá là thanh nhã. Trước đây Phù Duyên trai chỉ có bán bánh ngọt mà không có phòng tiếp đãi khách quan vào ngồi ăn, hiện nay vấn đề này đã được giải quyết.
Ngoại trừ món bánh ngọt đặc biệt kia vẫn do Trân nương phụ trách, Cố Tiểu Phù còn tìm thêm một người hầu trà, một nhạc công có bộ dáng phong nhã lại giỏi tay nghề. Lại thuê một đầu bếp chuyên làm bánh bao xửng làm từ lúa mạch. Như vậy, kể từ đây Phù Duyên trai liền bắt đầu kinh doanh mặt hàng phong phú hơn.
Bên này Dương Vinh cùng Cố Tiểu Phù vội vàng khai trương cửa hàng mới, đầu kia Chúc Bảo trường cũng truyền đến tin tức tốt. Sau khi Dương Minh cùng Chúc Bảo trường một phen đàm luận kĩ càng, rốt cục hắn cũng đã đáp ứng chuyển đến Phần Thành. Dương Minh cùng Dương Đại nương đã đóng gói sắp xếp