Hai ngày trước bữa tiệc sinh nhật, Trương Thành đem Hàn Thư Huyên về đến Phần Thành. Bởi vì trước đó Lục Nguyên Sướng đã nói cho Cố Tiểu Phù hết cả rồi, nên Trương Thành chỉ cần làm theo lệnh, đem Hàn Thư Huyên đưa đến Lục gia để chờ đến ngày xuất giá.
Trương Thành cũng không nói cho Hàn Thư Huyên biết dự định của Lục Nguyên Sướng. Cho nên Hàn Thư Huyên vẫn tưởng rằng Lục Nguyên Sướng chưa quên mình, bây giờ là cho đón nàng vào phủ đây. Nhà mới của Lục gia ở Phần Thành cũng được xem là khá lớn, có điều so với Hàn phủ của Hàn Thư Huyên lúc trước thì lại kém không ít. Chỉ là Hàn Thư Huyên không để ý những thứ này, nàng chỉ một mực ngóng trông được sớm một chút nhìn thấy Lục Nguyên Sướng, để được nói hết nỗi tương tư. Ai ngờ nghênh tiếp nàng, lại là một nữ tử với cái bụng cao vượt mặt.
Nữ tử này chưa dùng đến trang điểm, nhưng dung mạo đã có sẵn vẻ thanh lệ không tầm thường, đặc biệt là đôi mắt sáng mà khi nhìn vào sẽ khiến người ta cảm thấy đặc biệt trong trẻo. Những ai đứng trước ánh mắt này dường như đều sẽ cảm thấy vì những việc làm xấu xa, dơ bẩn trước đây của mình mà cảm thấy tự ti, mặc cảm. Nữ tử này mặc một cái váy dài mềm mại màu hồng được cắt may tỉ mỉ bằng vải tơ tằm, trên đó có thêu hình hoa sen ẩn hiện trong làn mây trắng. Mái tóc của nàng được cài một cây trâm bằng phỉ thúy, trên tay là đôi vòng tay cũng làm bằng phỉ thúy cùng màu sắc với cây trâm kia, ngoài ra không có thêm bất luận trang sức gì nữa. Có điều, khí chất cao quý của người này không cần dùng thêm đồ trang sức để làm tôn thêm, chỉ như vậy tự tin đứng đó cũng đã đủ làm cho người đứng trước mặt cảm thấy bách hoa thất sắc.
Đứng bên người nữ tử là một cô gái khác. Tuy rằng dung mạo không bằng được nữ tử kia, nhưng khi nàng đoan trang ngồi xuống, cái miệng hơi cười liền khiến người ta cảm thấy tất cả mọi thứ trên thế gian cũng chỉ là tục vật, đều vào không được mắt nàng.
"Còn không tiến lên mà tham kiến phu nhân." Bình Nhi thấy Hàn Thư Huyên chỉ ngây ngốc đứng nhìn thì rất là không thích. Tuy rằng tướng quân đã nói trước là nữ tử này sẽ đem cho người thủ hạ, nhưng chỉ riêng cái việc chính Vương Siêu ban tặng một người có thân phận như Hàn Thư Huyên này đã có thể khiến cho Bình Nhi cảm thấy nguy hiểm. Nàng là một nha hoàn rất trung thành với phu nhân, vậy nên dù là ai muốn bò lên giường tướng quân cũng không thể chấp nhận được.
"Xin kính chào phu nhân." Hàn Thư Huyên rất không tình nguyện nhưng cũng không thể không cúi đầu trước thực tế. Nàng cắn chặt răng, hướng về phía Cố Tiểu Phù làm cái vạn phúc.
"Hàn tiểu thư xin hãy đứng lên. Không cần phải khách khí." Cố Tiểu Phù lạnh nhạt nói, đối với một nữ tử đã từng dán vào Lục Nguyên Sướng, nàng xác thực là không làm sao mà nhiệt tình nổi. May mà Lục Nguyên Sướng vẫn còn biết nông sâu, đem người này thưởng cho thủ hạ thì cũng coi như là hợp lẽ.
"Ta tạ ơn phu nhân." Bởi vì Hàn Thư Huyên không thấy nói cho ngồi nên đành phải đứng yên.
"Những ngày gần đây quý phủ cực kỳ bận rộn, ta sợ là không cách nào chăm sóc Hàn tiểu thư được chu toàn. Hàn tiểu thư hãy thu xếp ở phía sau viện, có chuyện gì thì cứ dặn dò nha hoàn bên người là được." Cố Tiểu Phù thấy Hàn Thư Huyên tỏ ra biết quy củ phép tắc nên sắc mặt trở nên hòa nhã hơn.
"Ta tạ ơn phu nhân."
"Bình Nhi, ngươi mang Hàn tiểu thư đi Thư Hương trai nghỉ ngơi. Báo cho nha hoàn hầu hạ, không được thất lễ với tiểu thư."
"Nô tỳ biết rồi. Hàn tiểu thư, xin mời đi theo nô tỳ." Bình Nhi rất không tình nguyện mà hướng về Hàn Thư Huyên làm lễ rồi dẫn nàng đi tới Thư Hương trai.
"Phù nương, cô gái này sợ là không đơn giản, ngươi có thể thấy được là cô ta đã xem trọng A Nguyên." Chúc Nhuận nương hơi nhíu mày. Từ lúc nhìn thấy Ngu Đại lang không cần có mai mối mà đã cưới vợ bé, nàng liền đối với những nữ tử như thế này cực kỳ không thích.
"Đại tỷ, ta thấy nàng cũng là cái người cơ khổ, cho nên cũng không cần làm khó dễ nàng. Dù sao nàng cũng chỉ ở trong phủ nghỉ ngơi một hai tháng, chờ Trương bách hộ chuẩn bị đủ sính lễ tới cửa cầu hôn rồi thì nàng chính là người của Trương gia. Đến lúc đó sẽ không còn quan hệ gì tới Đại lang nữa." Cố Tiểu Phù thở dài một cái rồi mới nói. Kỳ thực nàng vẫn luôn giúp mọi người làm điều tốt, có điều cái cô gái Hàn Thư Huyên này lại dùng ánh mắt đánh giá đối với mình đã làm cho nàng rất không thoải mái.
"Ngươi cũng đã sắp sinh, vậy mà A Nguyên còn dùng sức dằn vặt ngươi. Đã vậy lại còn làm yến hội, lại còn phải chăm sóc người này nữa. Ta thật bất bình thay cho ngươi." Chúc Nhuận nương quái đến quái đi, cuối cùng cũng chỉ có thể đem sự oán hận mà đổ lên trên đầu Lục Nguyên Sướng.
"Chuyện trong nhà đều dựa cả vào đại tỷ giúp đỡ. Hiện tại mọi chuyện đều đã được sắp xếp thỏa đáng, chỉ cần chống đỡ thêm mấy ngày nữa là được rồi." Cố Tiểu Phù an ủi. Nàng cũng không muốn đại tỷ của mình oán trách gì Lục Nguyên Sướng.
"Cô gái kia, ngươi cũng không cần phải để ý tới. Ta hiện tại cũng đang nhàn rỗi, để ta thay ngươi trông coi. Ta sẽ cả ngày tìm nàng ngâm thơ, chơi cờ làm cho nàng không còn hơi sức đâu mà có ý nghĩ biến thái." Chúc Nhuận nương chân thực là đã vì tiểu muội của mình khi đem mình ép thành một người thật khí phách, phải hy sinh bản thân như vậy.
"Vậy cũng được, yến hội sắp tới rồi nên trong nhà sẽ rất bận rộn, đại tỷ cũng không cần mỗi ngày lui tới cực khổ làm gì. Ngươi cứ ở tại tiểu viện bên cạnh Thư Hương trai, thay thế tiểu muội trông coi đi." Cố Tiểu Phù nói với vẻ trêu ghẹo. Kỳ thực là nàng đau lòng khi thấy Chúc Nhuận nương mỗi ngày đều phải chạy qua lại giữa hai nhà Lục gia với Chúc gia mà thôi.
"Lựa chọn này rất tốt." Chúc Nhuận nương nghiêm túc gật gật đầu. Nàng quay lại với nha hoàn thiếp thân của mình dặn dò: "Tứ Hỉ, ngươi trở lại nói với mẹ ta, hôm nay ta sẽ ở lại Lục gia. Ngươi nhớ đem thư tịch thường ngày ta vẫn hay đọc mang tới đây."
Buổi chiều Lục Nguyên Sướng về đến nhà liền cảm thấy được bầu không khí trong nhà có chút quái lạ. Mỗi người khi nhìn thấy nàng đều xem nàng như là phạm nhân đã phạm phải tội ác tày trời vậy. Dương Đại nương thì nói xa nói gần, rằng nàng không nên trầm mê thanh sắc, nên lo lắng nhiều hơn cho gia đình, cho người vợ họ Cố của mình. Dương Minh cũng dùng lời ít ý nhiều, mong muốn nàng đừng quên gia quy của Lục gia.
Gia quy của Lục gia, ngay từ nhỏ Lục Nguyên Sướng đã được Bao thị dạy cho học thuộc lòng, cả đời này sẽ không bao giờ quên được. Nào là tận trung chức thủ a, nào là hộ gia vệ quốc a, đương nhiên cũng có không cưới vợ bé, không mê muội con hát ca cơ cùng đủ các loại hình quy củ mà dạy dỗ. Chỉ là Lục Nguyên Sướng không hiểu, vì sao người cả nhà đều là đau lòng cho Cố Tiểu Phù mà lại chê cười mình đây?
"Bình Nhi, ngươi đi hỏi Hàn tiểu thư một chút, đồ ăn trong nhà có vừa ý hay không." Cố Tiểu Phù nói, từ trong bóng tối mà mách ngầm cho Lục Nguyên Sướng.
Lục Nguyên Sướng nghe nói như vậy thì mới phục hồi tinh thần lại. Dĩ nhiên là nàng đã biết Hàn Thư Huyên đến rồi. Sau khi Trương Thành đưa Hàn Thư Huyên đến Lục gia liền đi thao trường tìm mình. Có điều nàng chỉ đem thân phận Hàn Thư Huyên nói riêng cho Cố Tiểu Phù biết, cũng khó trách người bên ngoài không biết nên đã đoán mò.
"Cha nuôi, Hàn tiểu thư là con gái của Hàn đại nhân trước đây quan Hộ bộ* của nhà vua. Bởi vì Hàn đại nhân phạm vào tội phải chết, nên Hàn tiểu thư bị sung quân đến Lâm Biên. Lúc đó ta phải ở Lâm Biên khá lâu, Vương tướng quân liền lệnh cho nàng đến phụng dưỡng ta về sinh hoạt thường ngày. Ta thấy nàng là cái người đáng thương nên đã đứng ra làm chủ đưa nàng hứa gả cho Trương Thành." Lục Nguyên Sướng kiên nhẫn giải thích.
"Hứa gả cho người ta?" Làm sao Dương Minh lại tin được đây. Thiếu niên máu nóng, lại rời xa thê tử. Hàn Thư Huyên rõ ràng là quân kỹ mà Vương Siêu đưa cho Lục Nguyên Sướng, hắn cũng không tin là Lục Nguyên Sướng có thể giữ được mình.
"Đúng vậy. Trương Thành sớm đã để ý đến nàng, vì vậy ta liền giúp người ta được như ý mà thôi." Lục Nguyên Sướng nói.
Dương Minh khẽ gật đầu, xem như là buông tha cho Lục Nguyên Sướng, người cùng một nhà dùng xong bữa cơm đều trở về phòng.
Cũng không cần phải tìm hiểu xem Lục Nguyên Sướng đã phải làm như thế nào để mà dỗ đành cho được Cố Tiểu Phù, Chúc Nhuận nương mang theo tập thơ mà mình yêu tha thiết đi tìm Hàn Thư Huyên để bàn luận về thơ.
Hàn Thư Huyên là khuê tú của đại gia ở chốn kinh sư, đối với chuyện cầm kỳ thư họa đã có trình độ rất là cao thâm. Dần dần Chúc Nhuận nương phát hiện, mình đã là một người có tài năng vậy mà lại bị nàng ép tới gắt gao.
Bắc cảnh là vùng đất thượng võ, về mặt học vấn không sánh được kinh sư phương Nam. Khoa cử năm vừa rồi, sĩ tử thi đỗ đạt của Bắc địa cũng không phải là nhiều lắm. Chúc Nhuận nương có cảm giác như mình đã đào được báu vật mà sớm đã quên đi mục đích mình đến đây. Nên nàng lại dày mặt nhờ cậy Hàn Thư Huyên chỉ giáo thơ từ cho mình.
Hàn Thư Huyên bị cách ly đã quá lâu, sau khi đến Bắc cảnh nàng cũng chưa từng được trải qua một ngày thật tốt, vậy mà bây giờ lại có thể được đọc thi thư, lại còn có Chúc Nhuận nương làm bạn. Còn không phải là đốt đèn lồng tìm khắp nơi cũng không bằng đến đúng lúc hay sao? Nàng thấy Chúc Nhuận nương khiêm tốn thỉnh giáo, nên cũng không khách khí mà tận lực dạy dỗ. Một hỏi một đáp, hai người ở chung rất là hòa hợp, mê muội luận thơ từ đến mức không biết cả canh giờ, cuối cùng mãi đến tận giờ sửu mới tách ra mà vẫn chưa hết thòm thèm.
Trở về tiểu viện, Chúc Nhuận nương mới nhớ ra mục đích tối nay của mình là muốn Hàn Thư Huyên tâm sự chuyện riêng với mình. Nàng tàn nhẫn tự mắng mình là đồ thối tha một trận rồi ngon lành đi vào giấc ngủ. Khi vừa vào ổ chăn, nàng còn lần nữa nhắc nhở mình, rằng ngày mai nhất định phải kiên định lập trường, phải biết vì Cố Tiểu Phù mà chiến đấu.
Còn bên ngoài cửa viện, Tiểu Cửu bất mãn mà nhìn cửa phòng. Tối nay cha mẹ nói chuyện thật nhiều, có còn để cho lang được ngủ một chút hay không đây?
"Phù nương, người khác không tin, nhưng ngươi thì phải tin ta. Đúng là ta không hề chạm tới nàng."
"Phù nương, ngươi nói một câu gì đi chứ."
"Phù nương, ngươi đã ngủ thật sao? Đừng quay lưng lại với ta, hãy để ta ôm ngươi ngủ có được không?"
"Lục Nguyên Sướng, ngươi hãy xem canh giờ đi. Nháo cái gì chứ! Trời nóng thế này, hai người nằm cùng nhau ngươi không chê nóng hay sao! Tránh sang một bên, đừng chen chúc ta mà sinh ra hài tử bây giờ!"
"..."
Sáng sớm ngày hôm sau Lục Nguyên Sướng đem hai vành mắt đen kịt đi tới thao trường. Binh tướng sĩ bị nàng đem ra ngược đãi thật tàn nhẫn một trận rồi mới đem được khối tức giận trong bụng tản bớt ra ngoài.
"Lão đại, hôm nay ngươi bị làm sao vậy?" Lương Bảo Đảm bưng chén trà lạnh cho Lục Nguyên Sướng, cẩn thận hỏi.
"Còn chuyện gì nữa, nam tử mà có hờn dỗi thì không ngoài chuyện gia nghiệp cùng nữ tử. Lão đại chúng ta gia