Đúng lúc đó, phải, đúng lúc Hải Long thầm thì điều ngọt ngào bên tai nó, nó lại lẩm bẩm nói mơ:
- Nhật Vĩnh………….Nhật……Vĩnh……
Lời nói vô tình của nó đã làm tan nát cõi lòng Hải Long. Nghe nó gọi tên đứa bạn thân của mình, Hải Long sững sờ, ngạc nhiên và……đau khổ. Trong mơ cậu cũng không thể nghĩ rằng nó lại thích Nhật Vĩnh – một con người lạnh lùng và kiêu ngạo. Cậu càng không thể nghĩ rằng người gặp nó trước, người ân cần với nó nhất, là cậu, lại không hề có dấu ấn nào trong trái tim nó. Nhìn cô bé đáng yêu vừa từ chối cậu một cách tuy gián tiếp mà nhẫn tâm kia, Hải Long bất giác nhếch môi cười. Cười trong đau khổ………Cười trong tủi nhục……….Cười vì mất nó………..Sau nửa tiếng suy ngẫm, mà đối với cậu như nửa thế kỉ, Hải Long rút điện thoại, gọi cho Nhật Vĩnh………….Cúp máy, Nhật Vĩnh như con cá mắc cạn vừa được thả xuống nước trở lại, tức tốc đến nhà Hải Long. Đến nơi, cậu đã bị đôi mắt ganh tức giữ mình lại:
- Cậu thích Hoàng Linh?
Đứng hình vì câu hỏi đó, Nhật Vĩnh không trả lời. Cậu biết mình thích cô bé rất nhiều, nhưng lại chẳng dám nói ra với Hải Long. Bằng sự nhạy cảm của mình, Vĩnh biết Long cũng thích cô bé. Sự im lặng khiến Hải Long rất bực mình. Cậu nói mà như hét:
- CẬU CÓ THÍCH HOÀNG LINH KHÔNG?
Có hay không? Nói thật ư? Hay dối lòng mình? Đầu óc Nhật Vĩnh rối bời. Cậu không thể kiểm soát trí óc mình được nữa. Thần kinh tê liệt, cái miệng của cậu chợt thốt lên mà không có sự điều khiển nào:
- Có. Tớ thích cô bé.
Bất chợt Hải Long cười lớn khiến Nhật Vĩnh ngơ ngác. Rồi chỉ trong vài giây, cậu nhận được một cú đấm đanh thép chứa đựng nỗi đau từ Hải Long. Dứt điểm, Long kéo cậu dậy, mỉm cười:
- Tớ chỉ mong câu nói đó. Cú đấm vừa rồi là tình cảm của tớ dành cho Hoàng Linh, tớ nhường lại cậu.
- Tại sao? Cô bé nói gì với cậu à?
- ……………………Không cần biết. Tớ chỉ tốt bụng được đến mức này thôi.- Hải Long cúi đầu, hình như cậu rất buồn.
Nhật Vĩnh nhìn thằng bạn thân của mình mà lòng như tê dại. Cậu biết cậu rất xấu xa, ích kỉ khi thú nhận tình cảm của mình dù biết Hải Long cũng thích nó. Nhưng làm sao có thể chia sẻ, san bớt cái thứ mà người ta gọi là “tình yêu”? Xin lỗi và cảm ơn Long, Nhật Vĩnh vội bước lên gặp nó, để lại thằng bạn đang ngồi sụp xuống nền nhà trong nụ cười đầy khổ sở………….
Nó vẫn đang ngủ. Thấy gương mặt thiên thần kia cuối cùng cũng đã xuất hiện lại trước mắt mình, Nhật Vĩnh khuỵu xuống bên giường, trách nó:
- Sao em lại bỏ đi lung tung thế hả? Em mà gặp nguy hiểm thì “chồng” em biết làm sao? Đừng để anh hoang mang vậy lần nữa nhé, “vợ yêu” của anh!
Rồi cậu hôn nhẹ lên trán nó, sau nắm chặt tay nó, dường như sợ nó bỏ đi đâu mất (thằng hâm, người ta đang ngủ thì đi đâu được?). Bất chợt, cảm giác được hơi ấm quanh mình, nó mở mắt. Thấy Nhật Vĩnh đang ngồi trước mặt, nó vui lắm. Nhưng vội giấu cảm xúc, nó rụt tay lại, ngoảnh đầu sang bên kia, lạnh lùng:
- Giờ anh đến đây làm gì? Tôi tưởng anh đang mở tiệc ăn mừng vì tôi đã biến mất rồi chứ.
Mặc dù biết nó đang hiểu lầm vu vơ nhưng Nhật Vĩnh không khỏi không tự ái. Cậu kéo Hoàng Linh lại, nói:
- Tại sao anh lại vui mừng? Em có biết nghe tin, anh đã lo lắng thế nào không? Cả tối anh đã chạy đi tìm em như một thằng điên. Trong đầu anh, trong tim anh, trong máu anh như sôi sục một ý nghĩ duy nhất, đó là phải tìm được em.
Nghe thế, nó cũng bực tức, nước mắt cứ ứa ra:
- Vậy tại sao người tìm thấy tôi lại là Hải Long? Anh có biết tôi buồn tới mức nào không? Hức…..anh không hề tìm tôi…………anh là người chồng tồi tệ nhất……..hức………tồi tệ nhất!!!
Vừa nói, nó vừa đưa tay lên quẹt nước mắt. Lòng Nhật Vĩnh như thắt lại, cậu ôm chầm