Trong Tim Tôi Chỉ Có Cô Thôi, Đồ Ngốc

Chương 17


trước sau


Đúng lúc đó, phải, đúng lúc Hải Long thầm thì điều ngọt ngào bên tai nó, nó lại lẩm bẩm nói mơ:
- Nhật Vĩnh………….Nhật……Vĩnh……
Lời nói vô tình của nó đã làm tan nát cõi lòng Hải Long. Nghe nó gọi tên đứa bạn thân của mình, Hải Long sững sờ, ngạc nhiên và……đau khổ. Trong mơ cậu cũng không thể nghĩ rằng nó lại thích Nhật Vĩnh – một con người lạnh lùng và kiêu ngạo. Cậu càng không thể nghĩ rằng người gặp nó trước, người ân cần với nó nhất, là cậu, lại không hề có dấu ấn nào trong trái tim nó. Nhìn cô bé đáng yêu vừa từ chối cậu một cách tuy gián tiếp mà nhẫn tâm kia, Hải Long bất giác nhếch môi cười. Cười trong đau khổ………Cười trong tủi nhục……….Cười vì mất nó………..Sau nửa tiếng suy ngẫm, mà đối với cậu như nửa thế kỉ, Hải Long rút điện thoại, gọi cho Nhật Vĩnh………….Cúp máy, Nhật Vĩnh như con cá mắc cạn vừa được thả xuống nước trở lại, tức tốc đến nhà Hải Long. Đến nơi, cậu đã bị đôi mắt ganh tức giữ mình lại:
- Cậu thích Hoàng Linh?
Đứng hình vì câu hỏi đó, Nhật Vĩnh không trả lời. Cậu biết mình thích cô bé rất nhiều, nhưng lại chẳng dám nói ra với Hải Long. Bằng sự nhạy cảm của mình, Vĩnh biết Long cũng thích cô bé. Sự im lặng khiến Hải Long rất bực mình. Cậu nói mà như hét:
- CẬU CÓ THÍCH HOÀNG LINH KHÔNG?

Có hay không? Nói thật ư? Hay dối lòng mình? Đầu óc Nhật Vĩnh rối bời. Cậu không thể kiểm soát trí óc mình được nữa. Thần kinh tê liệt, cái miệng của cậu chợt thốt lên mà không có sự điều khiển nào:
- Có. Tớ thích cô bé.
Bất chợt Hải Long cười lớn khiến Nhật Vĩnh ngơ ngác. Rồi chỉ trong vài giây, cậu nhận được một cú đấm đanh thép chứa đựng nỗi đau từ Hải Long. Dứt điểm, Long kéo cậu dậy, mỉm cười:
- Tớ chỉ mong câu nói đó. Cú đấm vừa rồi là tình cảm của tớ dành cho Hoàng Linh, tớ nhường lại cậu.
- Tại sao? Cô bé nói gì với cậu à?
- ……………………Không cần biết. Tớ chỉ tốt bụng được đến mức này thôi.- Hải Long cúi đầu, hình như cậu rất buồn.
Nhật Vĩnh nhìn thằng bạn thân của mình mà lòng như tê dại. Cậu biết cậu rất xấu xa, ích kỉ khi thú nhận tình cảm của mình dù biết Hải Long cũng thích nó. Nhưng làm sao có thể chia sẻ, san bớt cái thứ mà người ta gọi là “tình yêu”? Xin lỗi và cảm ơn Long, Nhật Vĩnh vội bước lên gặp nó, để lại thằng bạn đang ngồi sụp xuống nền nhà trong nụ cười đầy khổ sở………….
Nó vẫn đang ngủ. Thấy gương mặt thiên thần kia cuối cùng cũng đã xuất hiện lại trước mắt mình, Nhật Vĩnh khuỵu xuống bên giường, trách nó:
- Sao em lại bỏ đi lung tung thế hả? Em mà gặp nguy hiểm thì “chồng” em biết làm sao? Đừng để anh hoang mang vậy lần nữa nhé, “vợ yêu” của anh!
Rồi cậu hôn nhẹ lên trán nó, sau nắm chặt tay nó, dường như sợ nó bỏ đi đâu mất (thằng hâm, người ta đang ngủ thì đi đâu được?). Bất chợt, cảm giác được hơi ấm quanh mình, nó mở mắt. Thấy Nhật Vĩnh đang ngồi trước mặt, nó vui lắm. Nhưng vội giấu cảm xúc, nó rụt tay lại, ngoảnh đầu sang bên kia, lạnh lùng:

- Giờ anh đến đây làm gì? Tôi tưởng anh đang mở tiệc ăn mừng vì tôi đã biến mất rồi chứ.
Mặc dù biết nó đang hiểu lầm vu vơ nhưng Nhật Vĩnh không khỏi không tự ái. Cậu kéo Hoàng Linh lại, nói:
- Tại sao anh lại vui mừng? Em có biết nghe tin, anh đã lo lắng thế nào không? Cả tối anh đã chạy đi tìm em như một thằng điên. Trong đầu anh, trong tim anh, trong máu anh như sôi sục một ý nghĩ duy nhất, đó là phải tìm được em.
Nghe thế, nó cũng bực tức, nước mắt cứ ứa ra:
- Vậy tại sao người tìm thấy tôi lại là Hải Long? Anh có biết tôi buồn tới mức nào không? Hức…..anh không hề tìm tôi…………anh là người chồng tồi tệ nhất……..hức………tồi tệ nhất!!!
Vừa nói, nó vừa đưa tay lên quẹt nước mắt. Lòng Nhật Vĩnh như thắt lại, cậu ôm chầm

lấy nó:
- Ừ, anh là người chồng tồi tệ. Anh không lo được cho em. Em là vị hôn thê của anh, sau này sẽ là vợ anh, vậy mà anh không lo được cho em. Đến cả một cô gái nhỏ bé, đáng yêu như em mà anh cũng không bảo vệ được. Anh là thằng đàn ông tồi tệ…………Đừng khóc nữa, em khóc anh cũng đau lòng lắm…………
Được dỗ dành ngọt ngào, lòng nó cũng dịu đi phần nào (dễ bị dụ thía!). Khi nước mắt khô rồi, Nhật Vĩnh nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn cần được che chở của nó, dẫn nó đi về, không quên cám ơn Hải Long một lần nữa. Nó thì mỉm cười thay cho lời cảm ơn. Nụ cười sáng như sao trời kia làm cho lòng Hải Long tê tái. Lại thấy hai người đang nắm tay nhau, Hải Long biết chắc rằng mình đã thực sự hết hi vọng. Cậu thầm nhủ bản thân rằng cậu và nó “có duyên mà không có phận”, hãy cố xóa hình bóng nó trong trái tim đang vỡ tan của mình đi………………………………..
Sáng hôm sau, ngồi trên ghế sô pha ấm áp mà lòng nó như đang sôi sục. Chỉ một tiếng nữa thôi, Maria sẽ lên máy bay về nước. Thà nó chưa biết chuyện, đằng này nó lại nghe Hải Long kể hết rồi. Lòng nó thực sự đang rất phân vân và đầy mâu thuẫn. “Mình có nên đi tiễn bà ấy không?” “Không, bà ta là người hại mình cơ mà!” “Nhưng…………cũng chính con người ấy đã cứu mình…………” “Ôi, điên mất thôi, phải làm sao đây?” “Thực ra, suy đi ngẫm lại, Maria cũng tốt bụng đấy chứ…….” “Nhưng bà ta đã trộm ảnh mẹ mình, lại còn dám chôn bức ảnh yêu dấu, quý giá ấy dưới đất nữa chứ, không tha thứ được……….”………“Nhưng………� �……………….”. Cứ thế, 5 phút….rồi 15 phút……30 phút……45 phút….trôi đi……………..Khi nó đang tập trung phân tích thì chợt có điện thoại reo: “Thưa tiểu thư, chuyến bay sắp sửa cất cánh ạ!”. Cú điện thoại càng làm lòng nó thêm rối bời, kích thích trí não làm việc mạnh mẽ. Khi các tế bào thần kinh đã có câu trả lời, liền điều khiển cho cơ quan phản ứng của nó hoạt động. Nó đứng phắt dậy, khoác vội chiếc áo, chạy ra xe. Thấy thế, Nhật Vĩnh hỏi với theo:
- Đi đâu thế?

- ……………………….Sân bay.
Đến sân bay Tân Sơn Nhất, nó chạy vèo vào trong. Đảo mắt khắp nơi, nó vẫn chẳng thấy Maria. Trong khi đó, cái thứ thời gian chết tiệt ấy vẫn lặng lẽ trôi đi. Tất cả mọi cơ quan trong thân thể nó lúc này chỉ làm một nhiệm vụ duy nhất: Tìm được người đàn bà ấy. Chạy cho đến khi tay chân rã rời, đôi mắt mỏi mệt, nó vẫn chẳng thấy bà ấy………Thật may đúng lúc nó như dập tắt tia hi vọng cuối cùng, chợt dáng người mảnh dẻ quen thuộc đập vào mắt nó. Kia rồi! Maria đang lểu thễu kéo chiếc va li vào cửa. Nó chạy như bay đến. Cứ như thần giao cách cảm, bà ấy chợt ngước mặt lên. Thấy nó vẫn lành lặn, bình yên, nước mắt bà cứ thế tuôn rơi lã chã bên mi mắt. Nó cũng buồn lòng lắm. Thật ra sâu trong thâm tâm, nó đâu có ghét bà! Ngượng ngùng, chẳng biết nói gì, nó đành bắt chước trong phim, nắm lấy đôi bàn tay tiều tụy kia như để an ủi, ngập ngừng:
- Uhm………………..tôi……..con………… …
- Thôi, con không cần nói gì cả. Mẹ hiểu. Mẹ chỉ mong con tha thứ ẹ và luôn có người mẹ xấu xa này trong lòng thôi- Maria mỉm cười.
Bất giác, nó ôm chặt lấy bà, thầm thì:
- Hãy cố sống vui vẻ và hạnh phúc……………..……………MẸ nhé!
Nghe được tiếng gọi “mẹ” thành thật của nó, không hề mang dụng ý mỉa mai như hồi xưa, Maria bật khóc vì sung sướng. Chợt tiếng thông báo của sân bay vang lên từng hồi, giục bà bước vào cửa. Khi bóng dáng Mrs.Maria biến mất, nó chợt thấy khóe mi cay cay. Quẹt nhanh giọt nước mắt nóng hổi chực lăn xuống, nó lẩm bẩm: “Sân bay gì mà nhiều bụi thế không biết!.................Sống tốt, mẹ nhé!” rồi mỉm cười ra về………………



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện