Lý Ngọc thấy thế quang mang*(tia sáng) nơi đáy mắt chợt lóe, giữ Khấu Nam Trúc lại: "Ngài có thể xem như quý nhân Lý Ngọc ta, cũng không biết ngài họ gì?"
Khấu Nam Trúc cười như không cười nhìn nàng ta, thẳng đến khi Lý Ngọc đổ một thân mồ hôi lạnh.
Vấn đề này lần trước nàng ta đã hỏi rồi, lần này lại nhắc đến thật có chút không biết điều.
Tính toán trong lòng Lý Ngọc nàng đoán được tám chín phần, khẳng định viên trân châu này đã giúp nàng ta đạt được lợi ích so với mong muốn càng thêm vượt trội, cho nên lúc này mới muốn kéo gần quan hệ với nàng.
Lòng người là vậy, luôn không biết đủ tựa như rắn nuốt voi, nàng ta đơn giản muốn tìm hiểu xem nàng còn viên trân châu thứ hai hay không.
Khấu Nam Trúc không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, nhấc chân đi ra ngoài.
Trân châu tất nhiên nàng có không ít, nhưng ở trấn trên này chỉ một viên nho nhỏ đã muốn lật trời, nếu lại thêm mấy viên, ngày tháng an bình của nàng khẳng định cũng phải kết thúc rồi.
Huống hồ hiện tại, Lý Ngọc này đã phát sinh lòng tham.
Bản thân nàng có thuật dịch dung cho dù ở hiện đại công nghệ cao cũng không phát hiện ra được, nàng thật ra không lo lắng bị người khác nhận ra thân phận.
Chuyện nàng đột nhiên mua nhiều đất lại còn xây nhà, người có tâm nếu muốn truy hỏi tất nhiên sẽ có chỗ nghi ngờ.
Khấu Nam Trúc không nể tình, Lý Ngọc cũng không cưỡng ép giữ nàng lại.
Chỉ là Khấu Nam Trúc mới ra khỏi Ngọc Phẩm các không bao lâu liền phát hiện phía sau nàng có cái đuôi nhỏ.
Ha hả, là người của ai không cần nghĩ cũng sẽ biết.
Đáy mắt hiện lên tia lệ khí, mặt không biểu tình đem người dẫn tới trong một ngõ cụt, mấy người kia chỉ thấy trước mắt chợt lóe hắc ảnh, ngõ nhỏ đã bị ngăn chặn.
Lúc này vị trí hai bên đã yên lặng thay đổi ngược lại.
"Theo dõi ta? Là chán sống rồi sao!" Lạnh lẽo sắc bén dán trên cổ một người, ánh sáng bàn bạc trên chùy thủy lóe lên.
Khấu Nam Trúc không chút do dự phóng thích sát khí.
Nữ nhân bị chùy thủ đè trên cổ sợ hãi tới mức xụi lơ trên mặt đất, nhưng mà thân thể nàng ta chỉ hơi động đậy, trên cổ liền truyền đến một trận đau đớn, dọa nàng ta nhanh chóng lấy lai tinh thần chống đỡ ổn định thân hình.
Sợ mạng nhỏ mình cứ như vậy không còn.
"Tha..
Tha mạng a, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự, cũng không dám làm gì ảnh hưởng đến tánh mạng ngài.
Cầu xin ngài, cầu ngài buông tha chúng ta đi."
Những người khác bị sát khí bao phủ cũng không chịu nổi, run run rẩy rẩy quỳ trên mặt đất khẩn cầu có thể tránh được một kiếp.
Đây mới là sát khí chân chân thực thực đánh thẳng vào đáy lòng đối phương, áp chế đến không thể nhúc nhích.
Trong mắt Khấu Nam Trúc lúc này chỉ có máu tươi đỏ thẫm trên cổ nữ nhân, máu tươi theo vết đao chảy ra bên ngoài khiến đáy lòng nàng xao động, ẩn ẩn có chút hưng phấn.
Hồng quang đáy mắt càng lúc càng đậm, giây tiếp theo đầu nữ nhân kia đã rơi xuống trên mặt đất, mấy người khác thấy một màn như vậy, tựa hồ đang nhìn thấy ác ma.
Đũng quần ướt nhẹp nước tiểu, tất cả giống như cẩu, quỳ rạp trên mặt đất đến lời xin tha cũng nói không ra.
Khấu Nam Trúc ngửi được mùi vị nước tiểu, trên mặt lộ ra biểu tình ghét bỏ, cũng làm nàng thoáng khôi phục tia lý trí.
Áp chế khát vọng thị huyết trong lòng xuống.
Giết càng nhiều, thị huyết càng khó khống chế, nhưng mấy người này tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha.
Nàng muốn chặt đứt tất cả những thứ có khả năng phá hư đến yên bình của nàng.
Giơ tay chém xuống, cắt hết đầu lưỡi mấy người kia sau đó lại tự mình lẻn vào Ngọc Phẩm các đem đầu lưỡi quăng đến trước bàn Lý Ngọc.
Lý Ngọc bên này còn không biết nhưng người nàng ta phái đi đã sớm bị phát hiện, còn đang đắc chí khi thu được một viên trân châu cực phẩm.
Nàng ta ở trong Ngọc Phẩm các đợi đám người mình phái đi nhưng lại không thấy ai trở về.
Lý Ngọc có chút không kiên nhẫn, xoay người chuẩn bị về phòng trước.
Nào ngờ nàng ta vừa mới bước chân vào phòng, đã nghe được mùi máu tươi nồng nặc truyền đến trong không khí, theo mùi vị nhìn lại liền thấy mấy đầu lưỡi đỏ tươi bị ai tùy tiện quăng ở trên bàn.
Bị một màn máu tươi đầm đìa dọa cho lảo đảo lui về phía sau vài bước, may mắn tiểu nhị đi phía sau tiến lên đỡ nàng ta một phen, mới giúp nàng ta không bị ngã ngồi trên mặt đất.
"Chủ tử, làm sao vậy?" Tiểu nhị là tâm phúc Lý Ngọc, là hạ nhân trong gia tộc vẫn luôn đi theo Lý Ngọc sung quân đến trấn nhỏ hẻo lánh này.
Lý Ngọc khẩn cấp nắm lấy tay tiểu nhị, miễn cưỡng ổn định tinh thần, chăm chú nhìn lại lần nữa, lúc này mới thấy rõ là tận mấy cái đầu lưỡi.
Trong đầu tức khắc hiện lên ánh mắt Khấu Nam Trúc trước khi đi nhìn nàng ta cười như không cười.
"Chủ tử, đây là!!" Tiểu nhị cũng khiếp sợ, chỉ lên trên bàn lắp bắp nói.
Sau khi phục hồi tinh thần, Lý Ngọc quát lớn: "Nhỏ miệng chút! Nhanh phái người đi