*Thu tế: Mọi người có thể hiểu như thu gom đồ vật hay lương thực từ nhiều người để hiến tế cúng bái Thần linh nha!
Động tĩnh tối qua cũng không nhỏ, mấy người ở phòng bên cạnh tất nhiên nghe được.
Hơn nữa đã tới giờ dùng bữa sáng, nhưng chỉ có Minh Mộc vẫn chưa xuất hiện, trong lòng bốn người cũng đã rõ ràng.
Bất quá thời gian thê chủ lăn lộn Minh Mộc lâu như vậy là chuyện trước kia chưa từng xảy ra.
Trên bàn cơm, Bối Bác Văn đối với chuyện ngày hôm qua mình làm có chút hối hận.
Tối hôm qua, bọn họ nghe thấy thanh âm Minh Mộc cũng âm thầm kinh hãi.
Trong lòng hắn lúc đó tại sao không suy nghĩ kĩ đã lấy pín bò đồ tể cho.
Pín bò cộng thêm rau hẹ, ăn khổ lại là Minh Mộc a, không biết hiện tại Minh Mộc thế nào rồi.
“Thê chủ, cơm nước xong ta đi đỡ Minh Mộc về phòng chúng ta?” Bối Bác Văn thử hỏi.
Thê chủ không thích người khác vào phòng nàng, vạn nhất Minh Mộc chậm chạp ở lại phòng thê chủ, sợ rằng sẽ khiến nàng không cao hứng.
Lúc đó Minh Mộc lại phải chịu tội.
“Không cần, để hắn ngủ đi.
Tỉnh ngủ sẽ trở về.
Lát nữa ta xuống ruộng rồi.”
Khấu Nam Trúc cũng không ác độc đến mức đem người lăn lộn thành như vậy, còn không cho người ta nghỉ ngơi.
Cho nên phá lệ chấp thuận Minh Mộc ở trong phòng nàng nghỉ ngơi.
Dù sao lát nữa nàng ăn xong cơm sáng sẽ cầm nông cụ cùng hạt giống đi xuống ruộng.
Chờ nàng trở lại, phỏng chừng Minh Mộc cũng đã tỉnh.
Bối Bác Văn đã biết ý tứ bạch Khấu Nam Trúc, thê chủ của mình thật đúng là người ôn nhu a.
Vì để Minh Mộc nghỉ ngơi thật tốt cũng chấp nhận nhượng bộ, phải biết rằng trước đó thê chủ đã lập ra quy định, không cho phép bọn họ tới gần phòng nàng.
Cũng chỉ mới mấy ngày thôi đã đau lòng Minh Mộc mà phá bỏ quy củ, thê chủ thay đổi như vậy khiến trong lòng Bối Bác Văn nảy sinh vui sướng cùng kiêu ngạo.
Thê chủ thật sự là người rất tốt, hắn không tự chủ được chỉ muốn một lòng đi theo người a.
Đồng ruộng cùng nhà ở đều san sát nhau, thời điểm Khấu Nam Trúc đến cũng vừa vặn gặp Vương An dẫn người tới.
Khấu Nam Trúc đem vị trí xây nhà cụ thể nói cho nàng ta biết, sau đó cũng không ở lại gây trở ngại các nàng khởi công.
Bản thân vác cuốc đi sang một bên xới đất, thuận tiện trông coi các nàng làm việc.
Nguồn nước gần đồng ruộng rất nhiều, nếu không phải lo lắng dã thú trên núi thì chắc hẳn không ai mà không muốn mua nơi này.
Bất quá như vậy lại vừa vặn tiện nghi nàng, bớt được việc tưới nước, cũng có thể đem nước dẫn tới trong viện nhà mới.
Như vậy về sau nấu cơm hay giặt giũ cũng không cần phải giống người trong thôn chạy đến bờ sông lấy nước
Minh Mộc bên này ngủ thẳng một giấc đến gần trưa mới tỉnh dậy.
Ý thức nhớ lại chuyện đêm qua hiện rõ trong đầu.
Thoắt một cái cả người hắn đều đỏ hồng, thật sự quá càn rỡ.
Cảm nhận thân thể đã được rửa sạch, trong lòng hắn hơi hơi ấm áp.
Đêm qua tuy rằng càn rỡ, nhưng thê chủ vẫn luôn chiếu cố hắn, trừ bỏ bắt hắn lớn tiếng....
Lớn tiếng?!! Vậy, chẳng phải mọi người đều nghe được!
Lúc này Minh Mộc hậu tri hậu giác mới phát hiện bản thân đang ở đâu.
Thật sự hắn không dám đi ra ngoài luôn rồi, quá mất mặt.
Hắn có thể tưởng tượng sau khi bước ra khỏi cánh cửa này, những người khác sẽ dùng ánh mắt trêu đùa nhìn hắn.
Nghĩ tới đây, hắn chỉ muốn tìm cái khe đất chui vào cho rồi.
Trong lòng Minh Mộc e lệ, rối rắm không muốn ra khỏi phòng.
Ngược lại, Tư Ngọc nghe thấy phòng trong có động tĩnh, lên tiếng trước: “Minh Mộc, ngươi tỉnh rồi sao?”
Minh Mộc...!Còn muốn giả chết, nhưng mà không thể cứ mãi ở trong phòng, huống chi đây vẫn là phòng của thê chủ.
Chỉ có thể nhỏ giọng lên tiếng: “Ân...”
Bối Bác Văn mở cửa phòng ra, thấy Minh Mộc ngồi ở trên giường, thoạt nhìn trạng thái cũng không tệ lắm, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Ta đã hâm lại đồ ăn cho ngươi, nhanh ra ngoài ăn một chút đi.”
Minh Mộc đỏ mặt gật gật đầu, nào ngờ vừa muốn xuống giường, hai chân mềm nhũn trực tiếp muốn ngã ngồi trên mặt đất, may mắn Tư Ngọc tay mắt lanh lẹ đỡ lấy hắn.
“Ngươi không sao chứ?” Linh Thánh quan tâm.
“Không có việc gì...!Thê chủ đã bôi thuốc cho ta, cả người chỉ hơi nhức mỏi...”
Bốn người lúc này mới yên tâm.
Nhìn Minh Mộc được Tư Ngọc đỡ, tư thế đi đường có chút quái dị, Giang Hưng Nghiêu không nhịn cười một tiếng: “Minh Mộc, ngươi ăn xong cứ trở về nghỉ ngơi đi, những việc hôm nay của ngươi, ta sẽ làm hết.”
Minh Mộc nghe xong đầu càng chôn xuống thấp hơn vài phần.
Lúc này Giang Hưng Nghiêu còn không biết, tương lai có ngày phong thủy luân chuyển, người đứng lên không nổi lại biến thành hắn...
“Được rồi, đừng chọc hắn.” Bối Bác Văn nhìn đầu Minh Mộc cũng sắp chui xuống đất rồi, lên tiếng giải vậy cho hắn.
Lúc này mọi người mới thu liễm tiếng cười.
Minh Mộc vừa ăn cơm nước về phòng nghỉ ngơi, Khấu Nam Trúc cũng đã trở lại.
May mắn thời gian không sai biệt lắm, bằng không phỏng chừng mấy ngày này Minh Mộc sẽ trốn tránh nàng, cho hắn thời gian chậm rãi thích ứng cũng tốt.
“Thê chủ, ngày mai là tới