*Thiên tích trong truyện này mọi người có thể hiểu như là người của ý Trời, người mang ý Trời nha!
“Khấu Nam Trúc của thôn chúng ta! Nàng là kiêu ngạo thôn ta, là tấm gương sáng đáng cho mọi người học tập.
Hoạt động thu tế năm nay nàng đã săn một con mãnh hổ đến cho thôn chúng ta cùng nhau phân chia.
Sau khi mọi người ăn xong, ta tin rằng chúng ta sẽ dính chút anh dũng của Nam Trúc! Giúp năm sau chúng ta có thể cũng giống như nàng, ngày tháng về sau càng ngày càng tốt hơn.
Mời Nam Trúc lên trên này để mọi người cùng nhau nhận thức!”
Nhìn bộ dáng Lí chính nhiệt tình tăng cao, cùng không ít ánh mắt thôn dân nhìn về phía bên này.
Khấu Nam Trúc không còn cách nào, nàng chỉ có thể dừng lại bước chân quay đầu di chuyển về phía Lí chính đang đứng trên tế đàn.
Ánh mắt Khấu Nam Trúc thật sự không tính là hữu hảo, Lí chính cũng biết trước nên không nói nhiều thêm câu nào mà chỉ nở nụ cười cực kỳ xán lạn.
Khấu Nam Trúc cảm nhận được từ trong nụ cười kia còn có một tia Chân chó*(nịnh nọt)
Khấu Nam Trúc cứ như vậy từng bước một đi về hướng Lí chính, Lí chính không khỏi nín thở đứng vững đối diện ánh mắt Khấu Nam Trúc, cố gắng để tươi cười của mình nhu hoà hết mức có thể.
Khấu Nam Trúc liếc mắt nhìn vẻ ngoài cố gắng trấn định trên mặt Lí Chính một cái, sau đó xoay đầu nhìn về phía mọi người trong thôn bên dưới.
“Ta là Khấu Nam Trúc.”
Nói xong nàng liền đứng ở một bên không nói chuyện nữa, Lí chính hiển nhiên cũng không nghĩ tới màn giới thiệu đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn như thế.
Bất quá tốt xấu gì cũng làm Lí chính lâu như vậy, năng lực phản ứng tất nhiên phải có.
Sau khi sửng sốt một chút đã nhanh chóng lên tiếng tiếp lời Khấu Nam Trúc, nói: “Khấu Nam Trúc chính là người võ nghệ cao cường nhất thôn chúng ta! Không chỉ như thế, Nam Trúc đối với phương diện trồng trọt rất có thiên phú, đây là vinh hạnh của thôn chúng ta.
Ta tin tưởng có Khấu Nam Trúc, sau này thôn chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi danh hiệu "Thôn nghèo nhất"!!
Khấu Nam Trúc ( ^_^)?
Này không phải là trợn mắt nói dối sao? Ta mới cuốc đất có mấy ngày thôi đã trở thành người có thiên phú trồng trọt rồi à.
Hạt giống nàng gieo đến bây giờ còn chưa có nảy mầm đâu.
Lí chính không sợ đến lúc đó bị vả mặt?
Bất quá thôn dân phía dưới hiển nhiên không biết suy nghĩ của Khấu Nam Trúc.
Sau khi nghe xong lời Lí chính nói, thôn dân phia dưới bắt đầu sôi nổi dấy lên thanh âm nghị luận, hơn nữa có xu hướng càng lúc càng kịch liệt.
Thái độ Lí chính cũng rất kỳ quái, không thèm đi ngăn cản, cười tủm tỉm nhìn mọi người thảo luận.
Khấu Nam Trúc nhìn tình cảnh trước mắt lúc này mới hiểu được, bản thân khẳng định trong lúc vô tình bị hố một trận, hơn nữa hiện tại nàng còn không rõ vì sao lại bị hố thành như vậy.
Nàng không thích cảm giác như vậy, lạnh lùng thu hết thảy vào trong mắt, sau đó hướng về phía dưới đài đi xuống.
Thôn dân sôi nổi ngấm ngầm nhường ra một con đường, chân mày Khấu Nam Trúc khẽ nhíu.
Nàng nhạy bén nghe được một từ ngữ xuất hiện với tần suất rất cao: Thiên Tích.
Cái Thiên Tích này rốt cuộc là cái gì? Nhìn biểu tình năm phu lang của nàng cũng có chút kỳ quái, sợ là năm người này cũng không biết nguyên nhân trong đó.
Gốc gác nguyên chủ cùng năm phu lang đều không phải người ở đây, nguyên chủ vừa được sinh ra đã bị mẫu thân đưa tới nơi này sinh sống.
Đến cả năm người phu lang, đều là cô nhi mà mẫu thân nguyên chủ gặp ở bên ngoài, mang về làm phu lang cho Khấu Nam Trúc.
Bằng không từ tính cách đến hành động trước đó của Khấu Nam Trúc thì làm sao có nhà nào đem nam tử gả cho nàng.
Xem ra cũng chỉ có người trong thôn mới biết ngọn nguồn, trong lòng Khấu Nam Trúc nổi lên tính toán, đón năm phu lang về nhà trước.
*Mọi người đọc chương mới sớm nhất trên wattpad nhé! Edit&beta: Ái Tuyết
Nàng không muốn biến thành con khỉ ở đó mặc người nhìn ngó.
“Đi thôi, chúng ta đi về trước.”
Mấy người Bối Bác Văn gật đầu, nghe lời đi theo phía sau Khấu Nam Trúc.
Thẳng đến khi đi xa, Giang Hưng Nghiêu không nhịn được hỏi ra nghi hoặc trong lòng mọi người.
“Thê chủ, lúc trước Lí chính có nói với ngài cái gì sao? Tại sao hôm nay lại đột nhiên vào thời điểm quan trọng như vậy lại đi giới thiệu thê chủ ngài.”
“Đúng vậy, thê chủ.
Ta cảm giác ánh mắt mọi người nhìn ngài nồng nhiệt quá mức.” Bối Bác Văn có chút lo lắng.
“Ta còn nghe thấy người bên cạnh còn nói cái gì Thiên Tích, là thật sao? Thiên Tích buông xuống linh tinh gì đó.” Tư Ngọc đã từng tập võ, cho nên nhĩ lực sẽ tốt một chút, cũng nghe thấy cái từ Thiên Tích.
“Đừng lo lắng, chờ thu tế kết thúc, ta sẽ đến gặp Lí chính nói chuyện thật tốt.” Khấu Nam Trúc an ủi năm người đang lo lắng.
Nàng thật sự không sầu lo như vậy, nếu có người dám ngăn cản nàng, cùng lắm thì xử