Cuối cùng nàng vẫn đi qua đó mua năm xâu kẹo hồ lô, mỗi người một xâu vừa vặn đủ, sau khi lên xe ngựa liền đưa cho mấy người bọn họ.
“Cảm ơn Thê chủ!” Minh Mộc tiếp nhận kẹo hồ lô, ăn đến mặt đầy vui vẻ.
Tâm tình Khấu Nam Trúc cũng theo đó chuyển biến tốt hơn, nàng lại nhìn thoáng qua bụng hắn một chút mới vén rèm ra bên ngoài ngồi, chuyên tâm điều khiển xe ngựa.
Dọc đường đi Khấu Nam Trúc điều khiển xe ngựa, trên mặt nhìn không khác gì thường ngày, nhưng nội tâm nàng lại không hề bình tĩnh như vậy.
Nàng suy nghĩ rất nhiều, từ khi bản thân bắt đầu xuyên đến thế giới này cho đến hiện tại Minh Mộc cũng đã mang thai.
Nàng thực sự là một người lạnh nhạt, hoặc nói đúng hơn là người bạc tình.
Từ trước đến nay sống chết của những người khác ra sao, nàng chưa từng nghĩ sẽ để tâm đến.
Cho nên ngay từ đầu, nàng chỉ muốn tìm một nơi không có người ở tự mình sinh sống.
Đặc biệt là sau khi gánh nặng gọi là “người Thiên Tích” kia áp lên người nàng.
Nói nàng muốn trốn tránh cũng được, cuộc sống người khác trôi qua có tốt hay không, liên quan gì đến nàng chứ.
Cho dù điều đó có liên quan đến toàn bộ một thôn thậm chí càng nhiều vận mệnh của người khác hơn, nàng cũng không cảm thấy bản thân phải có nghĩa vụ giúp đỡ cuộc sống bọn họ tốt lên.
Nàng không phải thánh nhân, cũng không muốn làm Chúa cứu thế gì đó.
Nhưng mà, có lẽ ngay từ đầu khi nàng mới tới thế giới này, nàng cũng đã chậm rãi rơi vào tình huống thân bất do kỷ*(bản thân không làm chủ được)
Hoặc là nói nàng đã thay đổi,
Lúc này tĩnh tâm*(giữ lòng yên tĩnh) suy nghĩ cẩn thận tự hỏi, Khấu Nam Trúc mới phát giác bản thân nàng đã không còn giống như kiếp trước nữa.
Những chuyện nàng sẽ không bao giờ làm ở kiếp trước, không ngờ nàng lại có thể làm ở kiếp này.
Bối Bác Văn, Tư Ngọc, Giang Hưng Nghiêu, Minh Mộc thậm chí là Linh Thánh lúc nàng mới xuyên qua đã động chạm đến điểm mấu chốt của nàng.
Trong quá trình ở cùng bọn họ, không biết từ lúc nào nàng đối với họ mang theo phần thật lòng.
Ngay cả Lí chính, nàng tuy rằng đã động quá sát tâm, nhưng lại chậm chạp không làm gì nguy hiểm đến tánh mạng của bà, cuối cùng chỉ còn lại bất đắc dĩ.
Nhưng cuộc sống như vậy, bất tri bất giác khiến nàng càng thêm thích thú.
Trong lúc suy nghĩ bay xa, xe ngựa cũng dừng lại trước cửa nhà mình.
Về đến nhà Khấu Nam Trúc không nói không rằng, trực tiếp đi ra ngoài..
Minh Mộc lúc này cũng nhạy bén nhận thấy Khấu Nam Trúc tựa hồ có chỗ khác thường.
Nhưng mà không phải trước khi về nàng còn mua kẹo hồ lô cho mấy người bọn họ sao, hiện tại sao lại thay đổi?
“Thê chủ, có phải không thích đứa nhỏ này hay không?” Minh Mộc nhìn bóng dáng thê chủ, niềm vui khi biết có hài tử của hắn lúc này cũng bị cảm xúc mất mát lấn áp.
Mấy người còn lại cũng có chút kinh ngạc, không rõ tại sao lại như vậy.
Rõ ràng lúc ở trên trấn tâm tình thê chủ còn rất tốt, như thế nào về nhà rồi lại không nói một tiếng đã bỏ đi ra ngoài.
Bọn họ nào biết Khấu Nam Trúc lúc này chỉ là trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thích ứng được tâm tình bản thân thay đổi lớn như vậy.
“Minh Mộc, ngươi đừng nghĩ nhiều, nào có ai không thích hài tử của mình.
Ngồi xe cả một ngày rồi, ngươi vào nhà nghỉ ngơi một lát đi, thân thể quan trọng hơn.” Bối Bác Văn lên tiếng an ủi Minh Mộc.
Minh Mộc lúc này mới gật đầu, xoay người về phòng.
*Mọi người vào trang Wattpad để đọc chương mới sớm nhất nha! Edit&Beta: Ái Tuyết
Bên này Khấu Nam Trúc chạy thẳng đến sau núi, ở trong núi tìm kiếm thú rừng, đến khi nhìn thấy một con gà rừng mới dừng bước.
Theo nàng biết thì người mang thai nên ăn nhiều đồ bổ, thịt gà, trứng gà là một lựa chọn không tồi.
Suy xét đến ngày mai còn phải đi lên trấn trên một chuyến, Khấu Nam Trúc trực tiếp bắt ba con gà rừng mới dừng tay.
Hôm nay ăn một con, ngày mai có thể ăn một con, lo trước khỏi hoạ.
Vì không muốn các phu lang lo lắng, Khấu Nam Trúc bắt gà liền xuống núi.
Bất quá thời điểm trở về nhà, trong viện một người cũng không có.
“Bác Văn!” Bọn họ không nghĩ tới thê chủ nhanh như vậy đã trở lại, trừ bỏ Bối Bác Văn đang ở trong phòng bếp, những người khác đều đi ra.
Khấu Nam Trúc đứng ở cửa phòng bếp kêu người bên trong đang bận việc.
“Thê chủ! Ngươi đi bắt gà rừng sao?”
Thấy đồ vật trong tay Khấu Nam Trúc, trong lòng Bối Bác Văn thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Phải biết rằng Minh Mộc đang mang thai chính là đứa bé đầu tiên của thê chủ.
Nếu đứa nhỏ này không được thê chủ yêu thích, về sau đến hài tử của bọn họ, sợ là càng khó có được sự yêu thương.
May mà, thê chủ cũng không phải không thích.
“Ân, đều là gà trống trưởng thành, giết một con hầm canh đi, thân thể Minh Mộc quá yếu.”
Bối Bác Văn cười tiếp nhận, dư lại hai con được Linh Thánh vừa vặn đi ra nhận lấy, tạm thời nuôi trong góc sân vườn.
Đến giờ cơm chiều, Minh Mộc ngủ đủ một giấc, tinh thần thoạt nhìn cũng khá