Trong ánh mắt quái dị của mọi người, Khấu Nam Trúc giới thiệu Triệu thái y.., không hiện tại phải là Triệu y phủ.
"Đây là Chính quân Bối Bác Văn, những người còn lại phân biệt là Tư Ngọc, Linh Thánh, Giang Hưng Nghiêu, Minh Mộc, đều là sườn phu của ta."
"Nam Trúc ngươi thật đúng là tuổi trẻ tài cao a!" Triệu y phủ khô khan khen một câu.
Bà cùng Trương Phong tình cảm sâu đậm, tuy đến giờ vẫn chưa có con nối dõi, nhưng cũng không nạp thêm sườn phu.
Hiện tại gặp trường hợp như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Không khí tức khắc có chút xấu hổ, vẫn là Bối Bác Văn lên tiếng phá vỡ cục diện:
"Triệu y phủ cùng Trương phu lang, ta dẫn các ngài đi xem phòng trước nhé, tuy rằng trước đó ta đã ở qua, nhưng cũng chỉ mới được một tháng thôi.
Tất cả đồ vật bên trong cũng đều rất mới, hy vọng các ngài không ngại để ý.
Nếu thiếu cái gì có thể nói với ta, ta sẽ giúp hai người thêm vào sau."
Lời Bối Bác Văn nói cũng làm cho hai người bớt đi vài phần câu nệ.
"Có nơi để ở ta đã thấy rất đủ rồi, Bối phu lang quá khách khí."
Trương Phong đối với nơi này rất thỏa mãn, tuy hẻo lánh, nhưng sân viện thật sự không thua gì các toà nhà ở Thịnh thành.
Phòng ở cũng rất lớn, bên trong không có chút chật chội nào cả.
Hắn là người suýt chết một lần, cũng không còn để ý nhiều như vậy.
Thấy phu lang của mình lộ ra tươi cười yêu thích nơi này, Triệu y phủ cũng an tâm đặt xuống lo lắng trong lòng.
Cứ như vậy Triệu y phủ cùng Trương Phong xem như yên ổn sống tại thôn Thiều Nam.
Sau khi an bài xong chuyện Triệu y phủ, Bối Bác Văn liền đi ra ngoài đại sảnh.
Lần này Khấu Nam Trúc đi ra ngoài ước chừng hơn một tháng, mấy người bọn họ cũng rất nhớ nhung nàng.
Vừa đến ngoài sảnh đã nghe thấy thanh âm ríu rít náo nhiệt truyền đến, là cảnh tượng hơn một tháng nay chưa từng xuất hiện khi không có thê chủ ở nhà.
Nhìn thấy Bối Bác Văn, Khấu Nam Trúc đón hắn lại đây.
"Bác Văn, ngươi cũng lại đây chọn lựa vài món đi."
Trước khi đi Trương Dương nghe nói nàng muốn chọn lễ vật cho nhóm phu lang, nàng ta dứt khoát nghỉ ở nhà một ngày, đem những thứ trang sức trong cửa hàng đều cầm một bộ đưa đến cho nàng.
Đầy đủ các loại cả một rương, Khấu Nam Trúc cũng biết ẩn ý trong đó, chỉ là mong muốn nàng đối xử tử tế với Trương Phong nhiều hơn, cho nên nàng cũng không có chối từ mà nhận lấy.
Nam nhân nào mà không thích trang sức, mấy người bọn họ đối với đồ vật trong rương bắt đầu chọn lựa.
"Thê chủ, hoa tai mã não này xinh đẹp không?" Linh Thánh đeo thử đôi hoa tai mã não trên lỗ tai.
Mã não mài giũa thành hình giọt nước, viền ngoài dùng hoàng kim trang trí, đơn giản nhưng lại không mất đi phần quý khí hoạt bát.
Thực thích hợp với khí chất của Linh Thánh.
"Đẹp!"
"Của ta thì sao?" Vừa thấy Linh Thánh được khích lệ, mấy người khác cũng sôi nổi đeo trang sức mình nhìn trúng lên người, muốn Khấu Nam Trúc nhìn xem.
Trong lúc nhất thời ngoài sảnh lại náo nhiệt lên, rất giống cái chợ bán thức ăn.
Khấu Nam Trúc có chút chống đỡ không được, tại sao mà nàng chỉ ra ngoài một chuyến, tính tình mấy người này đã hoạt bát không ít rồi?
"Đều đẹp.....!Cái kia...!Bác Văn, ngươi trước để cho bọn họ chọn đi.
Chọn xong nhũng thứ còn dư lại ngươi ghi chép lại một chút là được, ta phải đi tìm Lí chính một chuyến đây."
"Phốc! Mấy người các ngươi a, đều đem thê chủ dọa chạy mất rồi."
Bối Bác Văn nhìn thấy Khấu Nam Trúc vừa dứt lời đã rảo bước đi, bóng lưng rời đi còn có chút hấp tấp, hắn không nhịn được phì cười ra tiếng.
Nhìn mọi người trong phòng đang tràn ngập hưng phấn, trong lòng hắn có cảm giác an ổn.
Thê chủ ở nhà, hắn mới có thể chân chính an tâm.
"Bác Văn ca ca, đó không phải là chúng ta thấy thê chủ đã trở lại nên nhất thời cao hứng quá sao."
"Đúng vậy, vốn còn muốn trò chuyện cùng thê chủ nhiều hơn."
"Các ngươi a, nhanh chọn đi.
Chọn xong lại đây giúp đỡ một chút, buổi tối chúng ta sẽ làm một bàn đồ ăn ngon đãi thê chủ ăn đến thỏa mãn."
Nói đến đây, mấy người cũng không vội chọn lựa nữa, dù sao đồ vật vẫn ở chỗ này không thể mọc chân chạy đi được.
Năm người phân công hợp tác đi ra ngoài đến chỗ người trong thôn mua rau dưa rồi lại mua thịt....
Trong phòng bếp người thì hỗ trợ, người thì nấu nướng, trong lúc nhất thời mọi người ai nấy đều bận rộn.
Khấu Nam Trúc vừa bước ra khỏi nhà liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng khóe miệng lại không tự chủ cong cong.
Không biết từ khi nào, cảm giác ấm áp người một nhà đã khảm sâu vào lòng nàng.
Bất quá hiện tại phòng ở trong nhà chỉ vừa đủ, nhưng sau này sinh hài tử ra sẽ có chút chen chúc, phòng ở vẫn nên mở rộng hơn một chút mới được a.
Thấy Khấu Nam Trúc bình an trở về Lí chính cũng vui đến phát khóc, bộ dáng nước mắt nước mũi tèm nhem chọc Khấu Nam Trúc vạn phần ghét bỏ.
"Khóc xong chưa?"
Ngữ khí đông chết người trực tiếp đem Lí chính đang giả vờ cảm động đông cứng tại chỗ.
Vốn còn muốn giả vờ thêm chút nữa, nhưng diễn kịch một mình cũng hơi khó coi a.
Chỉ có thể thu hồi nước mắt.
"Ruộng đất trong thôn ta đều mua toàn bộ, còn có mảnh đất lớn bên chân núi kia ta mua hết cũng không có vấn đề gì chứ? Ta không thích ở gần thôn lắm."
"Mảnh đất ở chân núi kia diện tích cũng không nhỏ a! Ngươi muốn dùng làm gì."
"Nhà nhiều người nên ta muốn xây thêm phòng ở.
Hơn