"Tiền thưởng được phát bao nhiêu a."
"Tạm thời ước định một lượng bạc đi, đương nhiên về sau tùy tình huống cũng có thể tăng thêm."
Một lượng bạc trắng đó! Cũng tính là rất nhiều rồi!
Vừa nghe có nhiều tiền thưởng như vậy, biểu tình trên mặt mỗi người đều treo lên nét hưng phấn.
So với tự mình trồng trọt còn có lợi hơn gấp bội, đây là nguồn kiếm tiền ổn định cho một nhà bọn họ.
"Vậy khi nào chúng ta có thể bắt đầu làm việc a?"
"Ngày mai có thể bắt đầu, bất quá ta còn muốn đem mọi chuyện nói rành mạch hơn.
Mỗi tổ ta sẽ phân cho các ngươi một ngàn mẫu đất, tuy không ít nhưng cả một tổ hơn mười người cũng không đến mức làm không xong.
Nếu có tổ nào ác ý cố tình phá hư kỳ hạn thu hoạch, lúc đó mỗi người sẽ bị khấu trừ một nửa tiền công, đồng thời còn phải bồi thường tổn thất của ta."
Người đều giống nhau, xu lợi tị hại*(thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác) là bản năng, vừa nghe đến chuyện phải bồi tiền liền cẩn thận do dự.
"Nếu chúng ta cực cực khổ khổ làm một tháng, ngươi chỉ cần nói một câu chúng ta làm không được, chẳng phải chúng ta làm không công cho ngươi một tháng sao?"
"Đúng vậy, nhiều người như vậy, chúng ta giúp ngươi trồng xong rồi, ngươi không phát tiền công ngược lại còn bắt chúng ta bồi thường tiền, chúng ta chẳng phải sẽ ăn mệt lớn à."
"Đúng vậy, chúng ta làm sao tin tưởng lời ngươi nói là sự thật?"
Khấu Nam Trúc cũng không gấp đáp trả, chờ mọi người nói xong chậm rãi an tĩnh lại, mới lên tiếng.
"Phàm là những ai được tuyển chọn, ta sẽ viết chứng từ cam kết cùng các ngươi." Nói xong ý bảo Lí chính đem xấp giấy chứng từ phát xuống cho mọi người.
Lí chính tựa như người làm công, chỉ có thể chịu thương chịu khó làm việc.
"Trên chứng từ viết rành mạch, phải thông qua các tổ trưởng mỗi tổ cùng Lí chính bỏ phiếu, nếu số phiếu vượt qua hơn phân nửa.
Ta mới có thể quyết định hành vi ác ý phá hư để khấu trừ tiền công hoặc bồi thường tiền.
Cho nên các ngươi cũng yên tâm đi, cũng không phải một mình ta nói khấu trừ liền khấu trừ đâu."
Đại đa số thôn dân cũng xem không hiểu chứng từ, nhưng cũng có số ít thôn dân biết chữ, xác nhận chữ viết trên chứng từ đúng như lời Khấu Nam Trúc nói.
Hơn nữa còn có Lí chính bảo đảm, mọi người lúc này mới yên tâm, sôi nổi tỏ vẻ nguyện ý ký chứng từ.
"Nếu đã như vậy, mọi người liền đi tìm Lí chính ký tên đi.
Buổi sáng ngày mai vẫn tập hợp ở chỗ này."
Lưu lại một mình Lí chính bận rộn, Khấu Nam Trúc liền đi lên trấn trên, nàng cần tìm thêm người nhanh chóng xây lên một phòng bếp và một cái sân thật lớn.
Diện tích phòng bếp phải có sức chứa hơn một trăm người, còn phải tìm người làm ra nồi lớn cùng với mấy cái thùng to dùng để chứa cơm, nấu cơm.
Kết cấu sân cùng phòng bếp đơn giản, nên chỉ cần nửa tháng là hoàn công.
Trong lúc đó Khấu Nam Trúc đem công cụ ép dầu tách ra thành mấy bộ phận, chia ra từ nhiều nơi, tìm đến những thợ thủ công khác nhau chế tạo.
Sau khi sắp xếp ổn định, nàng đi đến chỗ người môi giới, mua thêm một nhóm hạ nhân an bài vào ở.
Trong đó có mấy người được nàng phân đến phòng bếp chung nấu cơm cho thôn dân, số người còn dư lại tạm thời an bài giúp đỡ bưng bê dọn dẹp bàn ăn.
Sang năm sau là tới ngày thu hoạch, lúc đó nhà xưởng của nàng sẽ chính thức bắt đầu hoạt động, lựa chọn công nhân càng thêm đặc biệt quan trọng, nàng cần tìm những người có phẩm hạnh tốt, nghiêm túc trong công việc.
Cho nên những hạ nhân này nàng dùng để quan sát tuyển chọn công nhân cho nhà xưởng.
Ngày tháng bận rộn trôi qua, trong nháy mắt, rừng cây rậm rạp sau núi đều bắt đầu úa vàng, gió thu thổi qua lá cây rơi xuống đầy đất, tựa như từng đàn bướm bay múa trong không trung.
Trong ruộng, cây mè cùng khoai lang đỏ cũng đã gieo xuống toàn bộ, hiện tại ngoại trừ đúng giờ tưới nước thì chỉ cần làm cỏ xung quanh là được.
Nhà xưởng cơ bản cũng đã hoàn công, Khấu Nam Trúc rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Vừa mới về đến nhà, đã thấy trong viện vô cùng náo nhiệt, năm phu lang nàng còn có Trương Phong đang ở trong đình hóng gió nói nói cười cười, trên tay còn bận rộn thứ gì đó.
Ngay cả khi nàng đến gần mấy người kia cũng đều không phát hiện ra.
Vẫn là Triệu y phủ từ phòng bếp đi ra thấy nàng mới lên tiếng hấp dẫn lực chú ý mấy người kia.
"Nam Trúc, ngươi trở về rồi à."
Khấu Nam Trúc gật đầu với Triệu y phủ, quay đầu nhìn đến thứ trên tay nhóm nam tử.
"Các ngươi đang làm gì a?"
"Thê chủ! Chúng ta đang làm sủi cảo a." Mấy người Bối Bác Văn nhanh chóng đứng dậy, đem sủi cảo trong tay giơ lên cho Khấu Nam Trúc xem.
"Tại sao lại làm sủi cảo? Nhìn bộ dáng các ngươi, còn làm không ít đi?"
"Hôm nay là đông chí* a,